Chương trước
Chương sau
Lâm Chính nhìn ông tổ nhà họ Mãn một cách lạnh lùng, không do dự cầm đao xông tới.

Ông tổ nhà họ Mãn vội vàng bò dậy, mặt mũi xám xịt, chật vật chạy trốn.

Ông ta đã mất hết dũng khí chém giết.

Bây giờ ông ta chỉ muốn chạy trốn, chỉ muốn sống SớI...

Nhưng Lâm Chính đã nổi ý định giết người, hôm nay không diệt ông tổ nhà họ Mãn thề không bỏ qua.

“Lâm minh chủ, tha cho tôi! Núi Thiên Thần cậu cứ lấy! Nhà họ Mãn chúng tôi không tấn công liên minh Thanh Huyền các cậu nữa, tha cho tôi! Tha cho tôi!”.

Ông tổ nhà họ Mãn vừa chạy như bay vừa gào lên.

“Tôi không đời nào thả hổ về rừng”.

Lâm Chính lạnh lùng nói, cầm đao chém.

Keng!

Mấy luồng đao khí màu vàng kim bay tới, đập mạnh lên người ông tổ nhà họ Mãn.

Sau lưng ông tổ nhà họ Mãn bị chém cho bong da tróc thịt, máu chảy không ngừng.

Cơ thể ông ta lảo đảo, suýt thì ngã xuống đất nhưng không dám dừng lại, vội vàng điều chỉnh tư thế chạy như điên.

'Thân pháp của ông ta rất đặc biệt, lúc chạy nhìn có vẻ như một bước vượt qua nghìn dặm, Lâm Chính khó mà rút ngắn khoảng cách với ông ta.

Nhưng Lâm Chính vẫn không chịu dừng lại.

Chỉ trong chớp mắt, hai người đã chạy ra khỏi chiến trường.

“Giết!".

Người của liên minh Thanh Huyền thấy Lâm Chính đã thắng thế, không do dự nữa, toàn bộ lập tức ra quân, xông về phía các thế tộc nhà họ Mãn, Phương Thôn Cốc, Thiên Trì,...

Người nhà họ Mãn đã chết gần hết trong vụ nổ lúc nãy. Mãn Yến và những người cấp cao đều chết tại chỗ. Mãn Long nhờ lùi ra phía sau nên chỉ bị thương nặng. Còn Phương Thôn Cốc thì bị diệt toàn quân, Khổng Dương hóa thành hơi nước.

Bây giờ lực lượng duy nhất còn người sống là Thiên Trì.

Nhưng Nữ Hoàng Thiên Trì không muốn chiến đấu tiếp nữa. 

“Rút”. 

Nữ Hoàng Thiên Trì cắn răng quát, dẫn mọi người rời đi.

“Rút”.

“Rút luil”.

Bọn họ chạy tứ tán, vô cùng chật vật. Người của các thế tộc nhỏ đều sửng sốt. “Chưởng môn, phải làm sao đây?”.

“Phải làm sao?”.

“Còn làm sao được nữa? Chạy maul”.

Cả đám mất hết hồn vía, nào còn dám đối địch với người của liên minh Thanh Huyền, tháo chạy như điên.

Bọn họ vừa định rời đi thì các thế tộc vẫn luôn âm thầm quan sát đột nhiên chặn đường bọn họ.

“Hồng Mộc Tông, các người muốn làm gì?”.

Chưởng môn Điểm Thạch Phái quát lên giận dữ.

“Làm gì à? Các người xâm nhập liên minh Thanh Huyền, xúc phạm Lâm minh chủ, chúng tôi phải bắt các người cho Lâm minh chủi”.

Tông chủ Hồng Mộc Tông bực dọc phất tay: “Đưa tất cả đi, giao cho Lâm minh chủ xử lý!”. 

“Vâng!”.

Đệ tử Hồng Mộc Tông lập tức xông tới.

Chưởng môn Điểm Thạch Phái nổi giận, liên tục giậm chân.


Đúng lúc này lại có một nhóm người đứng ra, không phân địch ta giết về phía bọn họ.

Bất kể là người của Hồng Mộc Tông hay người của Điểm Thạch Phái đều giết tất.

Nhìn lại thì là cao thủ của Độc Cô Thành!

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.