Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Mãn Long u ám, lạnh lùng nhìn chằm chằm Vu Hồng: “Nhiệm vụ thất bại, người nhà họ Mãn đều bị giết, cô còn dám quay về? Vu Hồng! Cô đáng bị tội gì?"

“Đại nhân... tôi..."

“Người đâu, bắt lấy Vu Hồng, hôm nay tôi muốn luyện sống cô tai”

Mãn Long hét lên.

"RõI"

Cao thủ nhà họ Mãn từ hai bên tiến lên phía trước.

“Cô ta không có lỗi, sao có thể giết người lung tung? Gia chủ nhà họ Mãn chẳng lẽ lại để bụng chuyện này sao?"

Ngoài điện vang lên một âm thanh cực lớn.

Mọi người vừa nghe thấy bỗng kinh ngạc, rối rít đứng lên quỳ gối, dập đầu bái lạy nơi phát ra giọng nói.

“Bái kiến ông tổi" 

“Lễ bái ông tổi”

Âm thanh như thủy triều, như núi kêu biển gào. Sao đó, một lưồng sáng vàng rọi vào trong điện.

Khi mọi người lấy lại tỉnh thần thì thấy một ông lão tóc trắng, râu trắng, mặc áo bào trắng đứng ở trên điện.

Ông lão chắp hai tay sau lưng, đôi mắt trắng như ngọc, tiên khí tràn ra từ trong cơ thể, làm nổi bật tiên ý dồi dào.

Người này chính là ông tổ nhà họ Mãn. 

“Ông tổ, vì Vu Hồng đưa ra ý kiến tệ hại dẫn đến Mãn Mục chết trong tay Lâm Chính! Vu Hồng tội đáng muôn chết, phải giết cô ta để tế người của nhà họ Mãn chúng ta”.

Mãn Yến được người khác đánh thức, nhìn ông tổ đứng giữa điện đường, lập tức quỳ xuống khóc lóc.

Ông tổ nhà họ Mãn lạnh lùng nhìn Mãn Yến, không vui không buồn: “Chuyện này không thể trách Vu Hồng. Lúc nãy tôi đã giao đấu với người tên Lâm Chính, dù người đó chưa bước vào cảnh giới Lục Địa Thần Tiên nhưng thực lực rất mạnh. Nếu tôi đoán không sai, sức mạnh phi thăng của người đó có lẽ đã biến dị”.

“Biến dị?”.

Bọn họ kinh ngạc.

“Lão tổ, tôi biết từ khi Lâm minh chủ chỉnh phục thế gia Ngạo Tuyết, thế gia Ngạo Tuyết và Tiên Cốc ở vùng cực hàn biên giới phía Bắc đã xảy ra xung đột. Thực lực. của người trong Tiên Cốc rất đáng sợ, sức mạnh phi thăng của bọn họ cũng đã biến dị”.

Vu Hồng vội vàng quỳ xuống, nói.

“Tiên Cốc?”.

Ông tổ nhà họ Mãn suy nghĩ.

“Lão tổ, Lâm minh chủ không hề tầm thường, anh ta xây dựng liên minh Thanh Huyền mấy trăm nghìn người chưa nói, lại còn chỉnh phạt tứ xứ. Thế gia Ngạo Tuyết đã đầu hàng, tôi nghĩ Tiên Cốc cũng đã đầu hàng anh ta, xem ra người này chí hướng không nhỏ, định thống nhất vực Diệt Vong”.

Một cô gái tóc bạc xinh đẹp tuyệt trân ngồi ở một bên nói.

“Cô nhóc Thiên Trì nói không sai, xem ra người này phải giết!”.

Ông tổ nhà họ Mãn nói: “Đừng nhắc tới chuyện Mãn Mục chết nữa, mọi người hãy sẵn sàng ra trận, chuẩn bị đại chiến”.

“Tuân lệnh!”.

Bọn họ đồng thanh hô lên.

Nhưng người nhà họ Mãn vẫn không cam tâm, ai cũng căm hận trừng Vu Hồng.

Vu Hồng run sợ, không lên tiếng.

“Vu Hồng”.

Lúc này, ông tổ nhà họ Mãn nhìn sang cô ta. “Lão tổ có gì dặn dò?”.

Vu Hồng vội vàng hỏi.

Ông tổ nhấc tay, một viên đan dược bay ra từ bàn tay gầy gò của ông ta, rơi xuống trước mặt Vu Hồng.


*Vô tri! Ông tổ chúng tôi làm việc xưa nay không để xảy ra sai sót. Dù đối thủ có yếu giống như con kiến, ông †ổ chúng tôi cũng sẽ nghiêm túc đối đãi, tuyệt đối không khinh địch”.

Mãn Long nhìn Khổng Dương, khinh thường nói: “Chưa nghe câu sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức hay sao?”. 

Khổng Dương chắp tay.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.