Chương trước
Chương sau
Trở về chỗ ở, Lâm Chính đặt Ái Nhiễm ở tầng cao nhất của Phượng Hải Các, đồng thời chạy đến chỗ Hoa Thiên Hải, chữa thương cho đám người Hoa Vi Vi.

Khi mọi việc xong xuôi thì trời đã tối.

Công tác phòng ngự của liên minh Thanh Huyền gần như hoàn hảo dưới sự sắp xếp của thành chủ Nam Ly

Thành và trang chủ Vân Tiếu.

Ngày mai có thể phát huy bao nhiêu tác dụng, chỉ có thể do ý trời.

"Thời gian gấp gáp, tôi phải bế quan, sáng mai mới ra, tối nay mọi người phải canh giữ cẩn thận, chờ tôi xuất quan”.

Lâm Chính liếc nhìn kỳ hoa dị thảo được mang đến từ Tiên Cốc, lập tức nói với mọi người.

“Minh chủ yên tâm, nơi này cứ giao cho chúng tôi!” Trang chủ Vân Tiếu gật đầu. "Nếu có việc khẩn cấp, cứ gõ cửa gọi tôi”.

Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó xoay người đi bế quan.

Mọi người bắt đầu dẫn người tuần tra.

Đêm nay, chắc chắn là một đêm không ngủ. 

Khi màn đêm buông xuống, nhiều người từ các tông môn thế gia bắt đầu tiếp cận liên minh Thanh Huyền.

Bọn họ có chung ý tưởng với đám người trong Độc Cô Thành, cũng muốn chen một chân.

Dù sao vốn riêng của liên minh Thanh Huyền rất lớn.

Mặc dù mới thành lập, nhưng vì dân số đông đảo, liên minh có cơ sở, khai thác mỏ, trồng vườn thuốc, nhiều không đếm xuể.

'Trên núi Thiên Thần.

Giờ phút này, nơi này đã chật kín.

Khắp đỉnh núi chỉ chít toàn người là người.

Vu Hồng chật vật chạy vào Thiên Thần Điện đổ nát trên đỉnh núi.

Mãn Long - gia chủ nhà họ Mãn đang ngồi trong điện thảo luận sách lược với đám người Nữ Hoàng Thiên Trì và Khổng Dương.

"Đây không phải bá chủ Vu Sơn - Vu Hồng đại nhân ư? Sao lại nhếch nhác vậy?”

Thấy Vu Hồng đi vào, Khổng Dương cười lớn.

Sắc mặt Vu Hồng trắng bệch, ngẩng đầu nhìn hắn sau đó bước lên ôm quyền: “Đại nhân.  

“Vu Hồng, người đâu?”

Mãn Long cau mày, mở miệng hỏi.

“Không... Không dẫn đến...”

“Ông tổ đã trấn giữ ở chỗ này trước, nói rằng cảm nhận được sức mạnh đặc biệt phóng lên trời, do đó mới chạy đến phía tây, mà phía tây hình như là nơi các cô dẫn người mai phục người của liên minh Thanh Huyền, chẳng lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?”

Mãn Long lạnh lùng nói.

Vu Hồng há miệng, thấp giọng nói: "Chúng tôi muốn bắt Ái Nhiễm và Nam Hạnh Nhi, nào ngờ... Lâm minh chủ xuất hiện, tôi không phải đối thủ của Lâm minh chủ, nếu không phải ông tổ ra tay giúp đỡ, chỉ sợ tôi... không về được nữa... "

"Nói cách khác, anh cả của tôi, anh ấy... anh ấy...”


“Khốn nạn!" 

"Lẽ nào lại như vậy!"

“Vu Hồng! Cô còn có mặt mũi quay về sao?”

Toàn bộ thành viên nhà họ Mãn ở hiện trường vô cùng tức giận, hoặc là mảng mỏ Lâm Chính hoặc là phỉ nhổ Vu Hồng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.