Chương trước
Chương sau
Sau khi chịu hai mươi roi, Đế Nữ đau đến nỗi muốn ngất đi, căn bản không thể tự đứng dậy.

Thị vệ kia không thèm đếm xỉa, đánh xong liền bỏ đi.

"Không sao chứ?"

"Không...không sao..."

Đế Nữ thâu thào, nhưng còn chưa nói dứt lời thì một cơn đau thấu tâm can nữa lại ập đến khiến cô ta toát mồ hôi lạnh.

"Còn nói không sao? Để tôi châm cứu cho cô!"

Lâm Chính nói rồi lấy ra Hồng Mông Long Châm châm lên lưng Đế Nữ.

Nhưng đã châm mấy kim rồi vẫn chưa thấy tác dụng.

Lâm Chính cau chặt mày lại, quan sát vết thương trên lưng rồi sắc mặt lập tức sa sầm lại.

"Đúng là ác độc! Trên roi còn tẩm chất độc! Vết thương này của cô chỉ e là dăm bữa nửa tháng cũng không thể lành được!"

"Tôi đã quen rồi".

Đế Nữ cười khổ: "Tôi quay về tự đắp thuốc là được rồi, Lâm minh chủ không cần bận tâm". 

"“Quen rồi?"

Lâm Chính sững lại, trầm giọng hỏi: "Chỉ vì một câu nói mà đánh cô đến mức này? Xem ra quốc vương này không hề đối xử với cô như con gái!"

"Con gái?”

Trong mắt Đế Nữ thoáng vụt qua một tia căm hận, cô ta nhỏ giọng nói: "Trên thực tế, ông ta chưa từng tin tưởng tôi! Ông ta giữ lại cái mạng này của tôi chẳng qua là muốn trêu đùa tôi mà thôi! Sớm muộn cũng có ngày tôi chết trong tay ông ta!"

"“Trêu đùa?”

"Lâm minh chủ, tạm thời không nói những việc này. Thiên Tuyển Diệp Hoa này chỉ sợ anh không thể lập tức tiếp cận được! Những thị vệ canh giữ ở đó đều là cấm vệ quân của triều đình, ai nấy thực lực phi phàm. Nếu anh manh động, chỉ sợ không phải đối thủ của bọn họ. Huống hồ Thiên Tuyển Diệp Hoa còn chưa nở, đến khi nó nở rồi chắc chắn sẽ còn được cao thủ hoàng cung canh giữ nghiêm ngặt hơn nữa. Cho nên lấy được hoa hay không, có lẽ phải xem tạo hoá của anh rồi".

Đế Nữ khàn giọng nói. "Được, cô đã đưa tôi tới đây cũng coi như đã thực hiện xong lời hứa của mình. Có điều cô muốn tôi cứu bố mẹ cô, tôi phải làm thế nào?"

Lâm Chính hỏi. 

Đế Nữ nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng nói đây nhiều tai mắt, anh theo tôi về điện đã!"

"Được". Lâm Chính dìu Đế Nữ về điện của cô. Nơi đây là chỗ ở của Đế Nữ.

Mặc dù gọi là cung điện nhưng trông vô cùng sơ sài, đến một thị nữ cũng không có.

Đế Nữ đắp một ít thuốc lên, thay bộ quần áo khác rồi bước ra.

"Bố mẹ tôi bị nhốt trong thiên lao, hiện giờ tu vi của họ đã bị phế, tứ chỉ bị chặt đứt. Muốn cứu họ ra thì buộc phải vào được thiên lao".

Đế Nữ lấy trong người ra một tấm bản đồ, nhỏ giọng nói: "Đây là bản đồ thiên lao, còn có tuyến tuần tra và giờ. giao ca của thị vệ. Lâm minh chủ, việc đột nhập này có lẽ người của Huyết Hồ thích hợp làm hơn, không biết một mình anh có ổn không. Nhưng yêu cầu của anh tôi đã thực hiện rồi, hy vọng anh có thể giúp thực hiện yêu cầu của tôi!"

Lâm Chính xem tấm bản đồ, gật đầu đáp: "Tôi sẽ cố hết sức!"

"Tôi không cần anh cố hết sức, tôi cần anh thành công". 

"Hơn nữa anh phải cực kỳ cẩn chúng ta đều phải chết!"

Đế Nữ lạnh lùng nói: thận, nếu việc này bại lộ,

"Khi nào hành động?"

"Còn hai ngày nữa Thiên Tuyển Diệp Hoa sẽ nở. Đêm trước khi hoa nở, quốc vương sẽ thức cả đêm canh hoa, đó là thời cơ tốt nhất!"

"Tôi hiểu rồi".

Lâm Chính thu lấy tấm bản đồ, chuẩn bị rời di.

Nhưng lúc này, Đế Nữ đột nhiên gọi giật anh lại.

"Lâm minh chủ!"


"Nếu cô muốn nói thì tôi cũng muốn nghe".

Lâm Chính bình tĩnh đáp.

"Tôi vốn không định nói, nhưng sợ rằng anh nghĩ tôi là kẻ độc ác bất trung bất nghĩa, nên tôi sẽ nói thật với anh".

 Đế Nữ đôi mắt đầy u buồn, khàn giọng nói: "Trước đó tôi giết cả nhà họ Cẩm, chính là vì ngày hôm nay!" 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.