Chương trước
Chương sau
"Xin bệ hạ thứ tôi, quả thực trong ngự hoa viện của người có quá nhiều thứ kì hoa dị thảo khiến thảo dân nhất thời hoa mắt".

Lâm Chính bình thản đáp một câu, sau đó cầm Hồng Mông Long Châm đi về phía hoa Long Vĩ.

Để không thu hút sự chú ý, anh không sử dụng sức mạnh phi thăng mà dùng khí công bình thường bao lấy Hồng Mông Long Châm, sau đó đâm vào rễ hoa Long Vĩ, để khí công của anh luân chuyển bên trong rễ cây.

Dần dần, hoa Long Vĩ bắt đầu rung rinh rồi nở rộ.

Hương thơm say đắm lòng người bắt đầu toả ra khắp khu vườn.

Mọi người ai nấy đều nhắm mắt hít lấy hít để hương hoa.

"Được lắm! Được lắm!"

Quốc vương gật đầu tán thưởng.

Nhưng khi bông hoa còn chưa nở hết.

Lâm Chính lại châm một kim, cánh tay anh khẽ rung lên, một đạo khí kình kỳ dị như điện xẹt chui vào trong hoa Long Vĩ.

Trong nháy mắt, hoa Long Vĩ tiếp tục nở lần thứ hai.

Nhuy hoa bên trong lại sinh ra một vòng cánh hoa nở rộ ra bốn phía, như thể một bông hoa sen tầng tầng lớp lớp nở rộ.

Hương hoa ngập tràn không gian càng thêm độc đáo và say đắm lòng người.

Một lúc sau, Lâm Chính thu kim lại rồi đứng dậy, chắp tay nói: "Bệ hạ, người có hài lòng không?”

"Được! Được! Ha ha ha, rất được!"

Quốc vương ha ha cười lớn, liên tục vỗ tay rồi gọi: "Người đâu, trọng thưởng!"

"Vâng!" Thái giám bên cạnh lập tức lệnh cho người bưng lên một đĩa đan dược thượng phẩm rồi đi về phía Lâm Chính.

"Tiểu tử, vận may của cậu tốt lắm, nhận lấy đi", thái giám cười nói.

"Đa tạ công công”.

Lâm Chính không hề khách sáo, lập tức nhận lấy những viên đan.

Những loại đan dược được ban thưởng đều là hàng thượng phẩm vô cùng tốt.

Xem ra Kiếm Vương triều này rất giàu có! 

"Nha đầu, không ngờ con lại tìm được một thợ làm vườn khéo léo đến vậy.

Rất tốt! Rất có tâm". Quốc vương nhìn Đế Nữ, vẻ mặt đầy tán thưởng.

"Phụ hoàng thích là thần nữ đã mãn nguyện rồi. Thần nữ có một thỉnh cầu muốn to gan bẩm báo với phụ hoàng".

"Con nói đi”.

"Người thợ này có kỹ thuật độc đáo cao minh, nếu có anh ta chăm sóc thì hoa trong vườn chắc chắn sẽ càng nở đẹp hơn nữa. Vì vậy thần nữ muốn thỉnh phụ hoàng lệnh cho người này chăm sóc Thiên Tuyển Diệp Hoa. Như vậy, Thiên Tuyển Diệp Hoa sau này khi nở rộ, hiệu quả so với hoa nở bình thường cũng mạnh hơn rất nhiều".

Đế Nữ cung kính nói. Ai ngờ Đế Nữ vừa dứt lời, sắc mặt quốc vương lập tức thay đổi, vỗ mạnh một cái vào tay vịn ghế, đứng bật dậy giận dữ quát:

"Khốn kiếp! Sao con dám có ý định cho kẻ tiện dân này làm ô uế Thiên Tuyển Diệp Hoa của trãm?”

Trong nháy mắt, một luồng khí tức khủng bố toả ra xung quanh.

Đế Nữ mặt biến sắc, vội quỳ sụp xuống khấu đầu. 

"Phụ hoàng bớt giận, thần nữ chỉ là kiến nghị như vậy. Nếu phụ hoàng không muốn thì cứ coi như thần nữ nói năng xăng bậy đi ạ!"

Đế Nữ run rẩy lo sợ.

Lâm Chính mặt cũng đanh lại.

Quốc vương này thoạt nhìn mập mạp, cục mịch đến buồn cười, nhưng không ngờ ông ta lại... có sức mạnh đáng sợ như vậy!

Chẳng trách ông ta có thể ngồi vững trên ngôi vương của một quốc giat

"Nghe đây, Thiên Tuyển Diệp Hoa chỉ mình trẫm mới được phép động vào. Dù là ai cũng đừng hòng chạm vào, đừng nói là chạm vào, cho dù là có ý nghĩ đó thôi cũng không được! Con to gan đề xuất ý tưởng điên rồ như vậy, trẫm không thể không phạt!"

Nói rồi, quốc vương phất bàn tay mập mạp hô lên: "Người đâu, phạt nó hai mươi roil"

"Vâng!"

Một thị vệ lập tức cầm roi tới, trực tiếp quất mạnh lên lưng Đế Nữ...


Quốc vương khinh bỉ hừ lạnh, sau đó lại phất tay: "Di giá! Đi dùng bữa!"

"Tuân chỉ! Di giá Ngự Thiện Phòng!" Thái giám già cao giọng hô to.

Tám người đi tới, cật lực dùng sức nâng long kỷ, khiêng quốc vương rời khỏi đó... 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.