Chương trước
Chương sau
Âm!  

Một bông tuyết trắng như ánh sao ngay lập tức bay lên bầu trời.

Trong nháy mắt, gió thổi mây bay.

Một luồng dị khí cuốn lấy Lâm Chính và Ngạo Hàn Mai, như thể bao vây bọn họ ở bên trong.

Cảm nhận được luồng khí này, Ngạo Hàn Mai không khỏi run rẩy.

Cái lạnh này thật kinh khủng.

Ngay cả nhiệt độ ở nơi cực lạnh, cũng không thể so sánh với cảm giác lạnh này.

Đây là sức mạnh của đá thần Phong Tuyết sao? Thật đáng sợ?

Nhưng Ngạo Hàn Mai biết rằng, điều kinh hoàng thật sự... vẫn chưa đến.

Cô ta ngẩng đầu, trên bầu trời, một đám mây hoa băng đang lơ lửng trôi, ngay trên đầu bọn họ.

Đây chính là vật được huyễn hóa ra từ đá thần Phong Tuyết.

E rằng bọn họ sắp chết dưới sức mạnh này.

“Chẳng qua cũng chỉ có vậy!” 

Ngay lúc này, Lâm Chính bỗng nhiên nói.

Ngạo Hàn Mai hơi sửng sốt, nhìn sang bên cạnh. Chỉ thấy Lâm Chính chậm rãi vươn tay.

Trong lòng bàn tay anh là một đóa sen trắng muốt xinh đẹp.

Ngạo Hàn Mai sững sờ. “Đây... đây là gì?”

Nhưng Lâm Chính không trả lời cô ta, mà nhẹ nhàng cầm đóa sen, sau đó ném nó lên không trung.

Âm ầm...

Lúc này, cuồng phong đột nhiên nổi lên, sau đó vô số khối băng rơi xuống.

Mỗi khối băng có kích thước bằng một chiếc xe nhỏ, khí thế hung mãnh, điên cưồng lao xuống, mỗi một khối rơi xuống đủ để làm thủng tấm thép.

Cùng lúc đó, vô số luồng khí lạnh hóa thành những lưỡi kiếm băng, hung hăng chém về phía hai người họ.

Lưỡi băng như rồng, không ngừng uốn lượn.

Sức mạnh của đá thần Phong Tuyết cuối cùng cũng xuất hiện. 

“Lâm minh chủ, mau chống đỡ!"

Ngạo Hàn Mai vừa thúc giục khí kình vừa chờ đợi.

Nhưng khí kình cô ta tạo ra, dưới đòn công kích này, căn bản không kiên trì được mấy giây, chỉ trong chốc lát,

khí kình sắp bị nghiền nát, gần như tan vỡ.

Cô ta cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ, liếc nhìn Lâm Chính.

Phát hiện đối phương không hề vận khí. “Anh đang làm gì vậy?” Ngạo Hàn Mai hét lên.

Vào thời điểm sinh tử này... Lâm Chính đứng trơ ra như khúc gỗ, căn bản không giúp đỡ...

Anh muốn chờ chết sao?

Đây mới là đợt công kích đầu tiên của đá thần Phong Tuyết, tổng cộng đá thần Phong Tuyết có năm đợt công kích, đến đợt thứ hai, ngay cả cô ta cũng không thể chịu đựng được, sẽ chết chắc chứ đừng nói đến đợt thứ năm.

Nếu tiếp tục trì hoãn, e rằng hai người bọn họ đến cả xương cốt cũng không còn!

“Hừ, không biết lượng sức mình!” 

Ngạo Thiên Sương thờ ơ nhìn người phụ nữ đang vật lộn dưới cơn gió tuyết, lắc đầu lạnh lùng nói, nhưng trong mắt anh ta cũng hơi nghỉ hoặc.

Bởi vì Lâm Chính từ đầu đến cuối đều không ra tay, chứ đừng nói là phòng ngự.

Điều này khiến anh ta hơi bất an.

“Là ai không biết tự lượng sức mình chứ?” Vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên mở miệng. Ngạo Thiên Sương ngơ ngác.

Chỉ thấy trên đỉnh đầu Lâm Chính bỗng có vầng sáng nở rộ.

"Cái gì?"

Ngạo Thiên Sương run rẩy kịch liệt, lo lắng nhìn sang.

Bấy giờ mới phát hiện trong vầng sáng ấy là đóa sen trắng tinh khôi đẹp đã.

Nhưng vào lúc này, đóa sen trắng bị ngọn lửa bao. phủ, chỉ vài giây sau đã nổ tung.


không nỡ nhìn!

Ngạo Hàn Mai trợn tròn mắt. 

 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.