Chương trước
Chương sau
Quá kinh khủng!

Ánh mắt Ngạo Thiên Sương âm trầm, sắc mặt lạnh như băng.

Anh ta có thể cảm nhận được, thực lực của anh ta và Lâm Chính không chênh lệch nhiều lắm.

Nhưng đối phương nắm giữ dị hỏa, còn là dị hỏa cao cấp!

Loại dị hỏa này vừa vặn khắc chế được sức mạnh hàn sương của hắn.

Nếu tiếp tục, chắc chắn Ngạo Thiên Sương không chiếm được ưu thế.

Nhưng nếu không giết Lâm Chính, địa vị của anh ta sẽ bị ảnh hưởng.

“Đã như vậy, chỉ có thể sử dụng chiêu cuối cùng!”

Ngạo Thiên Sương âm thầm khịt mũi, liếc nhìn thanh Tuyết Kiếm đã nứt trong tay, ném nó đi, sau đó lấy từ trong người ra một viên bảo thạch xanh da trời to bằng quả trứng gà.

Rót khí kình vào trong bảo thạch.

Ngay lập tức, viên bảo thạch lóe lên ánh sáng chói mắt.

“Đây là đá thần Phong Tuyết!” 

Sắc mặt Ngạo Hàn Mai thay đổi, cô ta vội vàng hét lên: "Luil Mau rút luil"

Tất cả mọi người chim muông.

Lập tức chạy tán loạn, tản ra như Ngay cả đám Tuyết Vệ cũng không dám ở lại, lũ lượt bỏ chạy. Lâm Chính hờ hững đứng nhìn. "Đi thôi!"

Ngạo Hàn Mai lao về phía Lâm Chính, nắm lấy tay anh hét lên.

“Đá thần này là gì thế?”

Lâm Chính hỏi.

"Đó là bảo vật tộc trưởng ban cho Ngạo Thiên Sương, cực kì đáng sợ, tôi và anh không thể chống đỡ, nếu anh không đi, một khi Ngạo Thiên Sương khởi động vật này thì thần tiên cũng không cứu được, chạy!"

Ngạo Hàn Mai hét lớn.

"Thật không? Nhưng tôi không thấy nhiều năng lượng bên trong thứ đó lắm!"

Lâm Chính lắc đầu. 

“Anh...”

 Ngạo Hàn Mai sắp bị hành động của Lâm Chính làm chọc giận hộc máu.

Trên đời này còn có người cứng đầu như vậy sao?

"Ngạo Hàn Mai, cô còn chưa đi sao? Chẳng lẽ cô muốn chết cùng người này?”

Ngạo Thiên Sương lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngạo Hàn Mai nói, hòn đá trong tay dường như đã khóa chặt lấy Lâm Chính, sở dĩ anh ta chậm chạp không ra tay là vì không muốn làm Ngạo Hàn Mai bị thương.

Mặc dù hắn coi thường người phụ nữ này, nhưng chung quy cô ta vẫn mang họ Ngạo.

Nếu giết chết cô ta, sẽ ảnh hưởng đến việc tranh giành vị trí tộc trưởng của Ngạo Thiên Sương.

"Ngao Thiên Sương, mau thu hồi đá thân Phong Tuyết!"

"Tôi đã nói rồi, cô không có tư cách mặc cả, tôi hỏi cô, cút hay không cút?"

Ngạo Thiên Sương lạnh nhạt nói.

Ánh mắt Ngạo Hàn Mai lạnh lùng nhìn chăm chăm Ngạo Thiên Sương: "Anh giết người này hay giết tôi có gì khác nhau sao? Anh cho rằng tôi sẽ đi à?"

“Cô cho rằng tôi không dám giết cô sao?” 

Ngao Thiên Sương hoàn toàn bị chọc giận, rống to: "Tôi cho cô ba giây, mau cút nhanh lên, nếu ba giây sau còn chưa đi, vậy là do cô tự tìm đường chết, không liên quan đến tôi!"

Ngạo Hàn Mai vẫn thờ ơ.

"Ba"


"Hai" Ngạo Thiên Sương tiếp tục hét lên. Nhưng cả hai vẫn không có dấu hiệu rời đi.

"Thôi vậy! Là cô tự tìm đường chết, không thể trách tôi!"

Ngao Thiên Sương lạnh lùng nói, ném thẳng đá thần Phong Tuyết về phía trước.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.