Chương trước
Chương sau
Chương 1371: Bề trên xuất hiện!

“U Minh Độc Hỏa sao?”, Nhan Tam Khai nín thở, mặt tái mét. Có vẻ như ông ta đang nghĩ tới thứ gì đó vô cùng đáng sợ. 

Đám đông thì phần lớn không biết U Minh Độc Hỏa là gì. Cho tới khi Lâm Chính tung chưởng vào lưng của người đội trưởng thì bọn họ mới hiểu ra. 

Bụp! Chưởng đánh dội thẳng vào người của người đội trưởng. Hắn không kịp né đòn, vùng đầu bị tổn thương mạnh, cả người ngã ra đất, bất động. 

“Tắt thở rồi!”, một vị nguyên lão của thôn Dược Vương tới gần người đội trưởng. Nhìn thấy ánh mắt dần trở nên vô hồn của hắn thì ông ta hét lên. 

“Một chưởng giết chết một người…U Minh Độc Hỏa rốt cuộc là thứ gì mà khả năng sát thương kinh khủng như vậy chứ?” 

Tiếng hét vang lên không ngớt. Thế nhưng điều khiến đám đông sợ hãi vẫn còn nằm ở phía sau. Cơ thể người đội trưởng vừa mới ngã xuống đột nhiên xuất hiện những vết nứt. Các vết nứt lan rộng như mạng nhện, chạy khắp cơ thể. Ngay sau đó da thịt của hắn vữa ra. Trong chớp mắt, một cơ thể còn nguyên vẹn bị nứt ra thành những miếng nhỏ và chết không toàn thây. 

“Cái gì?” 

Đám đông kinh hãi. Bọn họ như muốn phát điên. Một chưởng giết chết một con người. Hơn nữa…còn chết không toàn thây. Đây là điều mà một người bình thường có thể làm được sao? 

“Rốt cuộc đây là gì vậy? Tiêu Hồng? Rốt cuộc cậu đã sử dụng thủ đoạn gì thế?”, mọi người liên tục chất vấn. 

Thế nhưng Lâm Chính không hề trả lời. Thực ra anh cũng không muốn sử dụng chiêu này. Anh rất ít khi dùng độc. Hay nói cách khác là anh không thích dùng. 

“Mấy người còn đi được không?”, Lâm Chính quay qua hỏi. 

“Có lẽ là được…” 

Thủ Mệnh nói giọng khàn khàn, với sự giúp đỡ của những người khác, Thủ Mệnh đứng dậy một cách khó khăn. Châm trên người Hùng Giới Thiên cũng được nhổ đi hết. 

“Lát nữa nghe theo sự sắp xếp của tôi, đừng làm loạn, tôi sẽ để mọi người rời đi”, Lâm Chính nói. 

Thủ Mệnh gật đầu. Thực lực mà Tiêu Hồng sư đệ thể hiện đúng là đã vượt sức tưởng tượng của đám đông. Có lẽ cậu ta có thể cứu sống được mọi người thật. 

“Tiêu sư đệ, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức phối hợp với cậu”, Thủ Mệnh nói. Lâm Chính không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm phía trước. Sau đó anh dẫn mọi người rời đi. 

“Tên phản đồ này, cậu tưởng rằng có thể chạy thoát được sao?”, Nhan Tam Khai quát lên và vung tay. 

Vụt… 

Rất nhiều người của thôn Dược Vương tập trung lại. Đây đều là những trưởng lão tinh nhuệ nhất. Cả thảy hơn trăm người. 

Dù Lâm Chính có đối phó được với bọn họ thì mấy người Thủ Mệnh cũng chưa chắc. Nên anh sẽ rất khó bảo vệ được họ. Sắc mặt của Thủ Mệnh, Nhan Khả Nhi trông vô cùng khó coi. 

“Nhan Tam Khai! Ông định muốn giết hết chúng tôi đúng không?”, Lâm Chính quát lớn. 

“Cậu là tội đồ, tôi có thể giữ lại cậu được à? Tuy nhiên, nếu cậu ngoan ngoãn đầu hàng thì có thể tôi sẽ giữ lại mạng sống cho cậu”, Nhan Tam Khai hừ giọng. 

“Nhan Tam Khai, chắc ông nhầm điều gì rồi. Thôn Dược Vương không phải do ông quyết. Cần bề trên đưa ra quyết định”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm. 

“Bề trên?”, Nhan Tam Khai chau mày: “Sao? Cậu tạo phản mà còn đòi tìm bề trên sao?” 

“Những gì tôi làm đều vì muốn tốt cho thôn Dược Vương. Ông lấy người sống làm vật tế, chẳng phải là việc làm vi phạm đạo đức sao? Điều đó sẽ ảnh hưởng tới việc phát triển thôn. Chúng tôi không phải tội đồ, không phải do ông phán quyết. Bề trên tới thì đương nhiên sẽ biết ai đúng ai sai thôi”, Lâm Chính thản nhiên đáp lại. 

“Ha ha ha, xem ra cậu vẫn muốn trì hoãn thời gian nhỉ! Được! Nếu đã như vậy thì cũng chẳng còn gì để nói”, Nhan Tam Khai vung tay, lạnh lùng cười: “Mời bên trên đi, để vị đó phán quyết việc sống chết của những người này”. 

“Dạ!” 

Người bên cạnh lập tức gật đầu. Đúng lúc này, có một giọng nói vang lên. 

“Không cần mời, bổn tọa tới rồi”. 

Ngay sau đó có một đám mây bay tới, đáp xuống trên đài Bạch Ngọc. Đám mây tạo ra từ khí tức tan ra. 

Một người đàn ông tóc trắng xuất hiện trước mặt đám đông Người này mặc áo bào trắng, trông vô cùng sang trọng, thế nhưng khuôn mặt thì trông vô cùng kỳ quái, 

Sắc mặt ông ta như màu ngọc. Không chỉ vậy, nước da cũng mang màu này với đôi mắt đỏ như máu. Xương vai lồi ra, lông mày dài rơi xuống, ở giữa trán hiện lên ba đường gân xanh. Hai chân ông ta cực lớn, phải lớn gấp đôi một người trưởng thành. 

Lâm Chính nhìn người này. 

Dược nhân! Đây là dược nhân tinh thuần nhất. 

Lâm Chính có thể nhận ra, toàn bộ cơ thể người này được luyện từ thuốc. Hơn nữa vì dùng quá nhiều nên cơ thể của ông ta có nhiều bộ phận khác xa người bình thường. 

“Bái kiến bề trên!”, toàn bộ Dược Vương của thôn đều quỳ xuống trước đài Bạch Ngọc. 

“Đứng dậy cả đi”, người này lên tiếng. 

“Cản ơn bề trên”, tiếng hô vang lên. 

Người này nhìn Lâm Chính và nói: “Đệ tử Tiêu Hồng, tôi có ý định giúp cậu mở xương, để cậu trở thành người có thiên phú mạnh nhất trong thôn. Tại sao cậu lại vì thuốc dẫn tế phẩm mà chống đối cả thôn?” 


“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu. 

“Tốt lắm”, người bề trên bèn nói tiếp: “Tiêu Hồng, cậu bước tới đây, nói kỹ cho tôi nghe. Cậu phát hiện được thêm gì từ tấm bia đá đó”. 

“Được”. 

Đôi mắt Lâm Chính sắc bén, anh lập tức bước lên đài ngọc.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.