Chương trước
Chương sau
Chương 1370: U Minh Độc Hỏa

Độc vật bò vào trong đám mấy nhiều màu và biến mất. Đám đông trố tròn mắt. Họ nín thở nhìn về phía đám mây. Chỉ thấy thi thoảng lại có âm thanh hết sức kỳ lạ từ trong đó phát ra. 

“Chết chắc rồi. Lần này thì chết chắc rồi”. 

“Đừng nói là Tiêu Hồng, dù có là thần tiên tới thì cũng sẽ bị độc vật của chúng ta giết chết thôi”. 

“Đây chính là kết cục của việc đối đầu với thôn”. 

“Không biết Tiêu Hồng có còn toàn thây hay không?” 

Đám đông bàn tán, ai cũng cảm thấy sợ hãi. Sắc mặt Nhan Khả Nhi xám ngoét. Tiết Phù thì khóc nức nở. 

“Tiết sư muội đừng khóc. Đó là do tên ngốc đó tự gây ra. Cậu ta vốn có một tương lai mà rất nhiều người ngưỡng mộ, thế nhưng lại cứ chán sống. Chẳng trách ai được hết. Đừng khóc nữa, nếu để các vị trưởng lão nhìn thấy thì không hay đâu”, Phương sư tỷ bước tới, cũng không biết là đang an ủi cô hay là đang chế nhạo Tiêu Hồng. Tiết Phù tuyệt vọng lắm, đành nín khóc. 

Cuối cùng thì đám mấy độc cũng trở nên yên lặng. Đám đông nhìn chăm chăm. 

“Chết rồi hả?” 

“Chắc là vậy rồi” 

“Hừ! Đợi lát nữa mây độc tan đi là có thể nhìn thấy thi thể của cậu ta”. 

Đám mây độc dần tan ra. 

“Nghe đây! Nếu cơ thể của tên phản đồ đó vẫn còn thì không được tùng xẻo, tôi muốn dùng cả thi thể để ngâm rượu, làm tiêu bản đặt ở đầu thôn để làm lời cảnh tỉnh cho người khác”, Nhan Tam Khai lạnh giọng quát lớn. 

“Vâng,trưởng thôn”. 

Người của đội cận vệ hô vang, sau đó bước tới để khiến đám mây độc tan nhanh hơn. Khi đám mây dần tan ra thì bước chân của đội cận vệ cũng chậm lại. 

Bọn họ sững sờ nhìn vào khoảng không giữa đám mây. Một bóng hình vẫn đứng sừng sững ở đó. 

Đó…chính là Lâm Chính. Anh giống như một cái cột lớn, đứng thẳng người. Cả cơ thể không hề hấn gì. 

Bên cạnh anh là một lượng lớn xác các loại độc vật. Tất cả chúng đều bất động. 

Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy trên người đám độc vật này không hề có vết thương. Chỉ duy nhất là đôi mắt vốn đỏ như máu của chúng giờ biến thành màu đen kịt. 

“Hả?”, người đội cận vệ hét toáng lên. 

“Không…không thể nào?” 

“Tiêu Hồng chưa chết! Cậu ta vẫn chưa chết!” 

“Không thể nào!” 

“Độc như vậy mà không chết sao?” 

“Tuyệt đối không thể như vậy!” 

“Nhất định là đã xảy ra vấn đề nào đó” 

Đám đông run rẩy, không dám tin vào mắt mình. Ai cũng như phát điên. 

“Sao lại như vậy chứ?”, Nhan Tam Khai cũng thất kinh. Bị độc lực như vậy tấn công, đúng ra không một ai có thể chống lại được mới phải. Dù là ông ta thì cũng sẽ bị chết không toàn thân. Vậy mà Tiêu Hồng vẫn bình an vô sự, đến một vết thương trên người cũng không có… 

Đáng sợ quá! Nhan Tam Khai cảm thấy đầu óc trống rỗng. 

Lâm Chính bước tới. Người của đội cận vệ sợ hãi lùi lại. 

“Mọi người…đừng sợ…đừng sợ. Cậu ta chỉ là một con người thôi! Một con người mà thôI! Chúng ta có thể đối phó được”, người đội trưởng run rẩy. 

“Đến độc vật như vậy còn không giết chết được cậu ta, thì chúng ta còn thủ đoạn gì chứ?”, những thành viên khác lắp bắp. 

“Ai nói là không còn? Cậu ta là con người, tôi không tin cậu ta là kẻ vô địch. Tôi nghĩ lúc này chắc chắn cậu ta đã trúng độc rồi, chẳng qua cố tình thể hiện ra là không sao mà thôi. Phải rồi, chắc chắn là đang gồng lên đấy. Đợi tôi thử là biết ngay”. 

Người đội trưởng bặm môi, hét lớn rồi xông lên. Người đội trưởng định thăm dò tình trạng hiện tại của Lâm Chính xem có đúng là anh đang rất yếu hay không. 

Trên thực thế, có rất nhiều có cùng suy nghĩ như người đội trưởng. Độc tố khủng khiếp như vậy mà chẳng lẽ lại không xâm nhập được vào cơ thể người này sao? 

Không thể nào mà! Nhất định là cậu ta đang “gồng’ mà thôi. 

Người đội trưởng tung một quyền tới phía trước. Quyền đánh phát ra ánh sáng màu xanh, một luồng độc tố bao bọc quanh nắm đấm của hắn và giáng xuống mặt Lâm Chính. 

Cú đấm dù không quá ghê người nhưng tốc độ thì cực nhanh. Đám đông nín thở, nhìn chăm chăm. Đúng lúc họ cảm giác tim sắp rơi ra ngoài thì… cú đấm khựng lại khi còn cách Lâm Chính vài cm. 

Lâm Chính đưa một ngón tay lên chặn cú đấm của người đội trưởng. 

Cú đấm không thể nhúc nhích thêm một phân nào nữa. Người đội trưởng co đồng tử. 

“Thế này thôi sao?” Lâm Chính nhìn người đội trưởng. 

“Đừng có khinh thường! Ngũ Độc Thần Chưởng!”, người đội trưởng gào lên. Lại tung thêm một chưởng về phía ngực Lâm Chính. 

Rầm! Chưởng đánh dội tới. Đợi đến khi tay được thu về thì vết bàn tay màu đen đã in lên trên người anh rồi. 

Người đội trưởng mỉm cười: “Cậu xong đời rồi. Tiêu Hồng. Với Ngũ Độc Thần Chưởng của tôi thì lát nữa cậu sẽ chết ngay thôi! Ha ha…” 

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Độc của các người không gây chết người được”, Lâm Chính hờ hững nói. 

Nụ cười của người đội trưởng trở nên cứng đơ. Lâm Chính làm ra một cây châm, khẽ đâm lên ngực mình. Vết bàn tay màu đen trên ngực anh lập tức biến mất. 

“Cái gì?" 

Người đội trưởng trố tròn mắt. Đám đông cũng cảm thấy ớn lạnh. 

“Độc đó…đã bị cậu ta hóa giải rồi sao?” 

“Chỉ một châm mà có thể hóa giải được rồi à?” 

“Không thể nào!”, người đội trưởng không tin bèn nhìn bàn tay của mình rồi lại tiếp tục đánh về phía ngực của Lâm Chính. 

Bụp! Bụp!...Mỗi một chưởng đánh đều mang theo độc tố cực mạnh. Thế nhưng dù Lâm Chính có phải chịu bao nhiêu chưởng thì cũng vậy. 


“Độc thật sao?” 

Người đội trưởng vội ngẩng đầu. Nằm đầu ngón tay của Lâm Chính mở rộng. Một ngọn lửa màu xanh bùng lên từ lòng bàn tay của anh. 

“Đây là…gì vậy?”, người đội trưởng lầm bầm. 

“Thứ này được gọi là U Minh Độc Hỏa”, Lâm Chính điềm đạm nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.