🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“Ai vậy? Muốn chết hay sao? Không sợ bị tông chết à?”.

Mã Hải nhíu mày, thầm chửi một tiếng sau đó xuống xe.

Nhưng ông ta vừa định xuống xe, Băng Thượng Quân lập tức giữ chặt vai ông ta.

“Đừng manh động!”, Băng Thượng Quân quát khẽ.

Mã Hải sửng sốt, nhìn vẻ mặt mấy người họ nghiêm túc, dường như đã hiểu ra gì đó.

Người đứng ở trước đầu xe đột nhiên đi tới, vung nắm đấm đấm lên xe.

Rầm!

Phần trước xe Bentley bị đánh tan nát.

Mã Hải sợ đến mức giật mình.

Người đó dường như vẫn không từ bỏ, một tay nắm đầu xe, tiếp tục dùng sức, cả chiếc xe bị người đó dùng một tay nhấc lên.

Mọi người lập tức xuống xe.



Vù!

Mấy người họ vừa đẩy cửa xuống, Bentley đã bị người đó dùng một tay quăng ra dải phân cách ở con đường đối diện.

Nhìn cảnh tượng giống như siêu nhân đó, Mã Hải hoảng hốt, biết chắc đây lại là võ giả lợi hại nào đó xuất hiện.

“Ông là ai?”.

Băng Thượng Quân quát lớn, vẻ mặt lạnh lùng.

“Nói tôi biết, trong các người ai là thần y Lâm?”.

Người đó lên tiếng, sau đó chậm rãi ngẩng đầu.

Đó là một người mặc áo đen khoác áo choàng bên ngoài, đeo một chiếc mặt nạ màu đen, toàn thân được quấn kỹ không nhìn rõ mặt, cũng không biết tuổi.



“Cậu Lâm, người này chắc chắn là cao thủ. Tôi cảm nhận được khí tức của người này vô cùng kỳ quái huyền diệu, không phân tích được rõ, có lẽ thực lực của người này không thua kém gì tôi”, Chiêm Nhất Đao hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc.

“Tôi cũng cảm nhận được rồi, từ lúc nào Giang Thành lại có nhân vật siêu phàm như vậy? Chúng ta cẩn thận một chút thì tốt hơn”, Lâm Chính gật đầu, sau đó đứng ra: “Ông tìm tôi có việc gì sao?”.

“Cậu là thần y Lâm?”, người đó lạnh lùng hỏi.

“Phải”.

“Tốt lắm, đi theo tôi!”.

“Đi đâu?”.

“Bớt nhiều lời, đi theo tôi là được!”.

“Theo ai cũng không được biết, tôi không quen biết gì ông, ông bảo tôi đi theo thì tôi đi? Không cảm thấy hoang đường hay sao?”.

“Cậu không có quyền lựa chọn! Thần y Lâm, mau đi theo tôi! Nếu không, cậu sẽ chết ở đây! Cậu tự chọn đi!”, người đó lạnh lùng nói.

“Hừ, mạnh miệng thật!”.

“Lần đầu tiên tôi nghe có người dám nói chuyện như vậy trước mặt tôi!”.

“Nơi này là Giang Thành!”.

Mọi người tức giận, quát lên.

Người đó dường như đã mất kiên nhẫn, bực dọc quát: “Xem ra tôi phải giết vài người thì cậu mới chịu đi theo tôi!”.

Nói xong, người đó vung tay, nơi cánh tay dâng lên những luồng khí tức màu đỏ như máu, quỷ dị đáng sợ.

Chiêm Nhất Đao thấy vậy lập tức kêu lên: “Đó là Ma Công?”.

“Có chút kiến thức! Nhưng ông vẫn phải chết!”.

Người đó quát xong bèn ra tay!

Nhưng trong lúc nghìn cân treo sợi tóc.

“Chờ đã!”, Lâm Chính đột nhiên quát.

Mọi người dừng lại, nhìn về phía Lâm Chính.

Lâm Chính suy nghĩ chốc lát, nhàn nhạt lên tiếng: “Không cần chiến đấu nữa, tôi đi cùng ông một chuyến vậy!”.

“Chủ tịch Lâm!”.

“Cậu Lâm!”.

Chiêm Nhất Đao, Mã Hải và những người khác sốt sắng.

“Không cần lo, người này chắc không muốn hại tôi, nếu không ông ta cũng sẽ không chặn tôi ở đây. Tôi đi cùng người này một chuyến xem rốt cuộc ông ta có việc gì”, Lâm Chính nói.

“Nhưng… cậu Lâm, nếu người này có ý đồ xấu…”.

“Tuy tôi không dám bảo đảm tôi có thể giết người này, nhưng nếu tôi muốn đi, ông ta cũng không ngăn được tôi, không sao”.

Lâm Chính kiên trì, mọi người chỉ đành thở dài từ bỏ.

“Rất biết điều! Cậu chịu ngoan ngoãn phối hợp thì tốt quá, nếu không chỉ sẽ chịu khổ vô ích. Yên tâm, sau chuyện này, tôi sẽ trọng thưởng cho cậu!”.

Nói xong, người đó cất bước, người hóa thành tàn ảnh bay vọt lên trời, như tiên nhân.

“Đi theo tôi!”.

Mọi người đưa mắt nhìn, kinh ngạc không thôi.

Lâm Chính lập tức dùng khí kình, cũng đi sát theo sau.

“Làm sao đây?”.

Từ Thiên hô lên.

“Phái người đi theo, không thể để thần y Lâm xảy ra chuyện!”.

“Được!”.



Lâm Chính thôi thúc tốc độ đến cực hạn, nhưng lại phát hiện vẫn không theo kịp tốc độ người kia.

May là người đeo mặt nạ đen cố tình thả chậm tốc độ, như vậy Lâm Chính mới không đến nỗi bị bỏ lại.

Nhưng đi một hồi, Lâm Chính hơi bất ngờ.

Vì hướng phía trước lại là trung tâm thành phố Giang Thành!

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng người đeo mặt nạ đen dừng trên nóc một tòa nhà lớn có vườn.

Lâm Chính nghi hoặc.



Người đeo mặt nạ màu đen đi đến sân phơi trên tòa nhà, mở cửa đi vào.



“Qua đây!”.



Ông ta hạ giọng hô.



Lâm Chính không đáp, đi theo, nhưng đồng thời cũng âm thầm cảnh giác.



Vào nhà mới thấy trong nhà cực kỳ hỗn loạn.



Mặt đất toàn là vụn đậu phộng, trên bàn là chai bia rỗng, trong gạt tàn toàn là đầu thuốc lá.



Trừ điều đó ra, trong không khí còn có một mùi hormone nồng đậm.



Lâm Chính âm thầm xem xét xung quanh, hơi nghi hoặc.



Lúc này, người đàn ông đứng quay lưng lại với Lâm Chính đột nhiên mở mặt nạ ra, đốt điếu thuốc.



“Thần y Lâm, có phải y thuật của cậu cao nhất trong nước không?”, người đàn ông khàn giọng hỏi.



“Không tính là cao nhất, Long Quốc ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây”, Lâm Chính cười đáp.



“Vậy bệnh gì cậu cũng có thể trị?”.



“À… Ông bị bệnh gì?”, Lâm Chính hỏi.



Người đó do dự một lúc, nhỏ giọng đáp: “Bệnh ở phương diện đó!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.