🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Sau khi Lâm Chính rời đi, Thư Thái vẫn còn uất hận lắm. Hắn hôm nay bị mất mặt, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sau này chắc hắn sẽ không còn chỗ đứng ở Yên Kinh nữa.

“Ông nội, hôm nay chúng ta đã phải cúi đầu trước thần y Lâm như thế thì có đáng không? Dù thần y Lâm có là nguyên soái thì với sức mạnh nhà chúng ta mà chúng ta phải sợ sao?”, Thư Thái bặm môi, cảm thấy không phục.

“Sự việc không đơn giản như vậy đâu. Cậu ta là một vị nguyên soái phi thường. Phía trên đã để cậu ta quản lý doanh trại phía Bắc rồi”, ông cụ Thái nói.

“Doanh trại phía Bắc sao?”, Thư Thái bàng hoàng.

Ông cụ Thái chỉ lắc đầu: “Sự việc quá phức tạp, không thể giải thích với cháu được. Tóm lại là từ hôm nay, cháu gặp thần y Lâm thì phải tránh ra. Nếu như giữa cháu và cậu ta xảy ra xung đột, cậu ta mà muốn cháu chết thì ông nội cũng không bảo vệ được”.



Thư Thái nín thở, sợ hãi nhìn ông nội. Đến ông nội cũng không bảo vệ được sao? Thần y Lâm đáng sợ tới vậy cơ à?Sau khi đưa người nhà họ Lương về, Lâm Chính tạm biệt họ và định quay về Giang Thành.

Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân đã thu dọn xong hành lý, họ sẽ đáp chuyến bay buổi trưa. Lâm Chính cũng không lòng vòng nữa, anh đi thẳng tới sân bay.

Hai chiếc xe đỗ bên đường. Cửa xe kéo xuống, Nông Đường Công ngồi bên trong ra hiệu với anh. Lâm Chính hiểu ý, để Chiêm Nhất Đao và Băng Thượng Quân ngồi sau xe, còn anh thì lên xe của Nông Đường Công.

Chiếc xe khởi động.



“Tôi có nghe nói về đội quân ở phía Bắc nhưng tôi không nghĩ là họ có nguyên soái, hơn nữa…tại sao lại cử tôi tới đó?", Lâm Chính hỏi thẳng

“Nguyên nhân thì có rất nhiều. Nhưng quan trọng nhất vẫn chính là y thuật của cậu”, Nông Đường Công nói.

“Y thuật của tôi sao?”

“Đúng vậy, cuộc chiến với nước Anh Hoa đã khiến phía trên được thấy vũ lực của cậu. Nhưng dù là tôi hay vị ấy thì đều biết cậu là một bác sĩ. Mặc dù cậu bieets võ nhưng không phải là một võ giả thực sự, vậy mà sức chiến đấu cậu thể hiện trong cuộc chiến với nước Anh Hoa lại có thể đặt tới mức độ cao nhất của một võ giả. Chúng tôi luôn cho rằng cậu đã dựa vào y thuật cổ để nâng cao năng lực của mình mới có thể trấn áp được đám đông như thế, có đúng không?”, Nông Đường Công mỉm cười.

“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.

Đúng là anh không phải là một võ giả thực thụ. Hay nói cách khác, anh không luyện võ thuật như những võ giả khác mà luôn nghiên cứu về y thuật để nâng cao năng lực của bản thân.

“Vậy thì đúng rồi, phía trên hi vọng anh có thể sử dụng y thuật cổ thần kỳ của mình để gia tăng thực lực của toàn bộ đội quân vùng phía bắc. Nếu cậu thấy tiện thì tốt nhất là trong vòng ba năm hoàn thành chuyện đó. Ba năm sau, đội quận đó có một trận chiến ác liệt. Bên trên đã dốc toàn bộ tài nguyên để trợ lực cho khu vực đó rồi nhưng vẫn không đủ. Bao năm trôi qua, dù họ đã khổ luyện nhưng vẫn không thể nâng cao được bao nhiêu. Nếu như dựa vào y thuật của cậu thì lại khác. Vì vậy cấp trên đã đặc cách bổ nhiệm cậu tới làm nguyên soái khu vực phía Bắc, chỉ hi vọng cậu có thể giúp đội quân đó ba năm sau có thể có một trận chiến tốt nhất”, Nông Đường Công nghiêm túc nói.

Lâm Chính suy nghĩ.

“Tôi biết cậu chắc chắn không muốn tham gia vào. Cậu cũng có những việt cần phải làm. Nên cấp trên đã nói rồi, nếu cậu không đồng ý cũng không sao?”, Nông Đường Công mỉm cười.

“Chuyện này để sau hãy nói đi”, Lâm Chính đáp lại. Anh không đồng ý, cũng không từ chối.

Nông Đường Công khẽ gật đầu. Ông ta không nói gì nhiều.

Tới sân bay...

“Tôi không tiễn nữa, cậu bảo trọng nhé. Có thời gian tới đây uống rượu với tôi”, Nông Đường Công mỉm cười.

“Ông cũng bảo trọng nhé”, Lâm Chính đáp lại và bước xuống xe. Ông cụ lẳng lặng nhìn theo bóng lưng của anh.

“Nếu như đội quân phía Bắc có người này giúp đỡ thì có lẽ có thể chiến đấu với phe bên đó rồi”, ông cụ lầm bầm, tỏ ra đáng tiếc. Ông ta biết, với tính cách của Lâm Chính thì anh sẽ không đồng ý đâu.

Tại sân bay Giang Thành, Mã Hải và Từ Thiên sớm đã có mặt để đón Lâm Chính. Vừa nhìn thấy anh cũng với hai người Chiêm Nhất Đao thì họ chạy tới.



“Chủ tịch Lâm”, hai người họ cung kính chào.



“Ừ! Giang Thành gần đây vẫn ổn chứ?”



“Vẫn ổn ạ”.



“Vậy thì tốt".



“Có điều chủ tịch Lâm, gần đây nhà họ Lâm cài tai mắt vào Giang Thành, sau khi bị chúng ta xử lý thì không còn cử thêm người nữa. Chuyện này khá kỳ lạ”, Mã Hải nói.



“Nhà họ Lâm sao?”



Lâm Chính cười thản nhiên: “Có lẽ lúc này bọn họ đang bận đối phó với bên đại hội rồi, làm gì còn thời gian mà bận tâm tới chúng ta chứ?”



“Đại hội sao?”



“Kệ đi, lên xe tới Huyền Y Phái trước đã. Tôi phải kiểm tra cho Liễu Như Thi”, Lâm Chính lên tiếng.



“Vâng”, bọn họ lập tức lên xe đi tới Huyền Y Phái.



Chiếc xe ra khỏi sân bay, lao đi vun vút...



Đột nhiên...Két....Từ Thiên vội vàng phanh gấp. Người trong xe giật mình.



“Chuyện gì thế?”, Mã Hải hỏi.



Từ Thiên không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm phía trước. Mọi người cũng nhìn theo. Họ phát hiện có một người đang đứng ở đó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.