🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Bước ngoặt từ thiên đường đến địa ngục quá bất ngờ, khiến tất cả mọi người đều không kịp thích ứng.

Các khán giả có mặt đều trợn tròn mắt, ngây ra nhìn Lâm Chính.

Một lúc lâu vẫn không thốt nên lời.

“Nghe đây!”.

Đúng lúc này, Lâm Chính hét lớn.

Mọi người ngước lên nhìn.

Lâm Chính chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Từ nay trở đi, còn ai nghi ngờ về võ đạo Long Quốc, thì có thể khiêu chiến võ sĩ Long Quốc vào bất cứ lúc nào, ở bất cứ nơi đâu, chúng tôi sẽ không từ chối, cũng sẽ không sợ hãi. Nếu nghi ngờ về chính thống võ đạo của Long Quốc thì hãy khiêu chiến tôi bất cứ lúc nào, dù là ai, dù là người của quốc gia nào, tôi cũng đều không từ chối!”.

Mọi người nghe xong đều cảm thấy anh thật ngông cuồng.

Đây chính là khiêu chiến toàn thế giới!

Phóng viên các nước ùa tới, lao lên sàn đầu, cầm micro chĩa về phía Lâm Chính, hỏi tới tấp.

Lâm Chính không có hứng thú đối phó với đám người này, liền nhảy khỏi sàn quyết đấu, tránh thật xa bọn họ.



Trận chiến của Lâm Chính đã làm chấn động cả thế giới.

Ai nấy đều tưởng Nakagawa Yokoichi là vô địch, thần y Lâm sợ hãi không dám ứng chiến.

Cộng thêm đế quốc Anh Hoa không ngừng tuyên truyền Nakagawa Yokoichi có thực lực trác tuyệt, cái thế vô song, thiên hạ vô địch, thế nên gã đã được tôn lên làm thần thoại.

Hơn một nửa người trên toàn thế giới đều tưởng gã là đệ nhất cao thủ của đế quốc Anh Hoa.

Vô số người của đế quốc Anh Hoa còn coi gã như thần linh.

Nhất là các thanh niên của đế quốc Anh Hoa, bọn họ si mê và sùng bái Nakagawa Yokoichi đến mức gần như điên cuồng.

Từ lần đầu tiên Nakagawa Yokoichi khiêu chiến Lâm Chính đến bây giờ, gã đã có thêm hơn 10 triệu người hâm mộ ở trong nước.

Phải biết rằng, đế quốc Anh Hoa chỉ là một đất nước có hơn trăm triệu dân, nên đây là con số rất lớn.



Nhưng đúng lúc tất cả mọi người đều tràn ngập hi vọng, tưởng rằng Nakagawa Yokoichi và Lâm Chính sẽ có một trận đại chiến kinh thiên động địa, và đánh bại thần y Lâm… thì Nakagawa Yokoichi lại thua.

Hơn nữa… còn bị thần y Lâm hạ đo ván…

Thua một cách thảm hại!

Khiến mọi người khó có thể chấp nhận được!

Trận này gã thua quá đau!

Ít nhiều gì… cũng phải được vài chiêu chứ!

Đế quốc Anh Hoa trầm mặc.

Trừ đế quốc Anh Hoa, tất cả các nước khác đều xôn xao nhốn nháo.

Nhất là mạng internet, cư dân mạng đều đang sôi sùng sục.

Có người kích động hoan hô, cũng có người mỉa mai châm chọc, lại càng có người nghi ngờ kinh ngạc…

Lâm Chính đánh bại Nakagawa Yokoichi một cách nhanh chóng như vậy chẳng khác nào ném một quả bom vào những người đang quan tâm đến chuyện này, khiến bọn họ nổ tan xác, mãi chưa hoàn hồn.

Ba chữ thần y Lâm đã chiếm trọn mạng internet của Long Quốc.

Các diễn đàn lớn nhỏ như Facebook, Google, các trang báo mạng đều đưa tin về chuyện này.

Thậm chí trang chủ trang web chính thức của hiệp hội võ đạo Long Quốc còn đặt ảnh đại diện của thần y Lâm để tỏ lòng tôn kính.

Hôm nay là một ngày vui vẻ của cả thế giới.

Lâm Chính ngồi thuyền của đoàn ngoại giao Long Quốc trở về.

Ở bờ biển biên giới Long Quốc, Nông Đường Công và Trịnh Nam Thiên dẫn theo rất nhiều người đứng chờ Lâm Chính.

Ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Chính như nhìn một người anh hùng.

“Thần y Lâm, cậu vất vả rồi!”.

Nông Đường Công bước mấy bước tới, bắt lấy tay Lâm Chính, nói đầy kích động.

“Tôi mệt rồi, phải về nghỉ ngơi đây, những chuyện còn lại ông xử lý nhé”, Lâm Chính bình thản nói.

“Được, thần y Lâm, lần này cậu coi như lập được công lớn, lập công vì nước! Tôi sẽ lập tức xin thưởng lớn cho cậu!”.

“Cảm ơn ông”.

Lâm Chính không quan tâm lắm, nhưng cũng không từ chối.

Hàn huyên mấy câu rồi anh lên xe rời đi.

“Thần y Lâm đúng là không màng danh lợi”, Trịnh Nam Thiên nhìn chiếc xe của Lâm Chính đã đi xa, không nhịn được cảm khái.

“Cậu nhóc này thật đặc biệt”.

Nông Đường Công cười ha hả nói.

“Thủ trưởng, công tác khắc phục hậu quả chúng ta phải làm tỉ mỉ một chút”.

“Ừ, mở ngay một cuộc họp báo, sau đó sẽ là vấn đề ngoại giao, không được để bên kia mượn đề tài nói chuyện của mình”.

“Vâng”.

Trịnh Nam Thiên gật đầu, rồi chạy đi sắp xếp.

Nông Đường Công thở phào, tâm trạng rất tốt, không khỏi ngâm nga một bài hát.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại trong túi áo ông ta bỗng rung lên.

Nông Đường Công lấy ra, liếc số điện thoại trên màn hình, không khỏi nhíu mày.

Ông ta ấn nút nghe.

“Đường Công à, ông đang ở đâu vậy?”, đầu bên kia là một giọng nói khàn khàn.

“Tôi ở bến cảng quân sự”.

“Bến cảng quân sự? Ông đến đó làm gì?”.

Nông Đường Công sửng sốt: “Sao vậy? Ngay cả chuyện lớn như vậy mà ông cũng không biết sao?”.

“Tôi không muốn biết, cũng không cần phải biết! Bây giờ tôi chỉ muốn nói cho ông biết một chuyện!”.

“Chuyện gì?”.

“Cổ Sam chết rồi!”, giọng nói ở đầu bên kia lạnh lùng quát.



“Hả?”.



Nông Đường Công đanh mặt lại.



“Nếu bà ta sống thọ và chết tại nhà thì cũng không có gì để nói, nhưng cháu tôi nói là bà ta bị hại chết, chính là bị thần y Lâm kia hại chết! Bây giờ nhà họ Cổ đã bày linh đường mời tôi đến, muốn tôi lấy lại công bằng cho bọn họ. Đường Công, tôi nghe nói ông đang bảo vệ thằng oắt này! Thế này đi, tôi nể mặt ông, ông gọi ngay cậu ta đến đây, dập đầu ba cái trước quan tài của Cổ Sam, thì tôi sẽ không tính toán với cậu ta, được chứ?”, người ở bên kia bình thản nói.



Nông Đường Công có chút tức giận: “Ông Thư! Sao ông vô lý thế? Thần y Lâm hại chết Cổ Sam lúc nào chứ? Cái chết của bà ta chẳng liên quan gì đến thần y Lâm hết! Còn nữa, tôi nói cho ông biết, cho dù liên quan, nhưng với tính khí của cậu nhóc đó thì cậu ấy cũng sẽ không đến đó dập đầu đâu!”.



“Cổ Sam là ân sư thụ nghiệp của cháu tôi, chính là ân sư của nhà họ Thư tôi, cậu ta không đến dập đầu chính là vả mặt nhà họ Thư tôi! Nông Đường Công, tôi đã sống quá nửa đời người, còn chưa có ai dám không nể mặt tôi như vậy đâu! Tôi nói cho ông biết, nếu hôm nay cậu ta không đến, thì tôi sẽ cho cậu ta biết tay!”, giọng nói của ông cụ Thư ở đầu bên kia vô cùng kích động.



Nông Đường Công nghe thấy thế cũng cuống lên, gầm lớn: “Lão già chết tiệt này! Ông dám? Tôi nói cho ông biết! Cậu Lâm vừa lập công lớn cho Long Quốc ta! Cậu ấy đã đánh bại Nakagawa Yokoichi, khiến võ đạo Long Quốc nở mày nở mặt! Cậu ấy là anh hùng! Ông dám động đến cậu ấy thì tôi cũng cho ông biết tay!”.



“Anh hùng? Hừ, mỗi cậu ta là anh hùng sao? Huống hồ chuyện gì ra chuyện đó! Tôi không nhiều lời với ông nữa! Chẳng phải cậu ta bảo trong vòng 10 ngày, cháu trai tôi phải có câu trả lời cho cậu ta sao? Thế này đi, bây giờ tôi cho cậu ta ba tiếng, trong vòng ba tiếng, nếu cậu ta muốn câu trả lời thì lăn đến đây! Nếu không đến thì tôi sẽ tự đến tìm, cho cậu ta câu trả lời!”.



Dứt lời, ông cụ Thư liền tắt luôn điện thoại.



“Lão già chết tiệt! Khốn kiếp!”.



Nông Đường Công hét lên, nhưng đã không nghe thấy giọng nói của ông cụ Thư nữa.



Ông ta cuống quýt gọi: “Trịnh Nam Thiên! Trịnh Nam Thiên!”.



“Sao vậy thủ trưởng?”.



Trịnh Nam Thiên chạy tới.



“Mau về Yên Kinh! Đến nhà họ Thư! Mau!”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.