Tô Nhu
苏颜
Tô Nhu
vội vàng ôm Cung Hỉ Vân lên.
Tuy nhiên, Cung HỈ Vân đã tắt thở.
Tô Nhu bật khóc và vô cùng đau đớn.
Cô biết nếu Lâm thần y còn ở đây, anh có thể cứu được Cung HÌ Vân.
Nhưng kẻ địch đã đánh tới nơi này, Lâm thần y vẫn không xuất hiện, điều này chứng tỏ Lâm thần y căn bản không có ở học viện.
Phải làm gì đây? Tô Nhu nhầm mắt lại, thăm niệm trong lòng tên Lâm Chính, hy vọng anh sẽ đột nhiên xuất hiện, cứu mọi người khỏi tình thế ngàn cân treo sợi tóc này.
Nhưng rất nhanh, cô đột nhiên mở mắt.
Lúc này, cô không thể dựa dẫm vào người khác được nữa.
Cô nhặt khẩu súng lên và bóp cò một cách run rẩy về phía kẻ địch đang lao tới.
Nhưng làm sao một người như cô có thể sử dụng súng một cách thành thục được? Nhiều viên đạn bắn thẳng vào trần nhà.
Một số kẻ ban nãy còn đang cố gắng tránh đạn của Tô Nhu không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy cánh tượng này, sau đó đều bật cười thành tiếng.
“Tìm đại một con khi bản súng cũng giỏi hơn cô ta".
"Hahaha......."
Sắc mặt Tô Nhu trở nên khó coi khi nghe thấy lời chế nhạo.
"Đừng lẽ mề nữa, bắt người".
Cậu chủ bình tĩnh nói, sau đó thản nhiên xua tay.
Xẹt!
Một cánh tay của Từ Thiên bị cắt đứt ngay lập tức.
Tô Nhu nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị vứt súng đi tồi bước tới liều mạng.
Nhưng vào thời khắc mấu chốt này, một thành viên trong Đại hội đột nhiên vội vàng chạy vào tháp.
"Cậu chủ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816788/chuong-6011.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.