Kiều Bất Dịch lập tức dẫn đường, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung theo sau.
Đoàn người đi thẳng về phía cung điện trên đỉnh núi.
Đi không biết bao lâu, họ đã tới trước cửa cung điện.
Lúc này, trời đã tối.
Nhưng đỉnh núi Thánh Huyền lại sáng như ban ngày.
Xung quanh cung điện có những vòng sáng, những vòng sáng này dường như từ mặt đất bay lên, chiếu sáng toàn bộ thành trì. Nếu nhìn từ xa, ánh sáng này sẽ giống như những ngôi sao trên bầu trời đêm.
"Đây là trụ sở của Đại hội sao?"
Lâm Chính lẩm bẩm.
"Nói đúng ra, đó là phần trước của trụ sở Đại hội chúng tôi”.
Thư ký Tiết mỉm cười và làm động tác mời: "Mời vào, Lâm thần y'".
Lâm Chính gật đầu, không khách sáo bước vào.
Cung điện trống rỗng, tuy sàn nhà trông giống như lát pha lê và các cây cột trông như được làm bằng vàng vô cùng sang trọng nhưng bên trong lại không có
nhiều đồ trang trí.
Ở chính giữa cung điện có một người thanh niên mặc Đường phục, ngồi thiền trước bàn cờ.
Người thanh niên bất động giống như một pho tượng, trên người không toả ra nhiều khí tức, thoạt nhìn còn tưởng rằng đây chỉ là một người bình thường.
Nhưng trong mắt Lâm Chính, những thứ càng trông có vẻ tầm thường vô hại như vậy lại càng đáng sợi!
"Thưa tiên sinh, tôi đã đưa người tới rồi".
Tiết Tùng bước tới và mỉm cười nói.
"Được rồi, ông đã vất vả suốt chặng đường, trước hết hãy đi nghỉ ngơi đi". Người thanh niên mỉm cười đứng dậy rồi đi về phía Lâm Chính.
Lâm Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816725/chuong-5948.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.