Tiết Tùng bình tĩnh lại, lặng lẽ nhìn chằm chằm từng chữ trên tờ giấy. Sau đó ông ta im lặng hồi lâu, hít một hơi thật sâu rồi khẽ mỉm cười: “Là thành viên Đại hội, Hoàng đại nhân theo lý mà nói thì không nên ký vào một khế ước như thế này. Có lẽ khi đó ông ấy đã bị kích động. Lâm thần y, cậu đúng là danh bất hư truyền, không chỉ y thuật cao minh mà hành sự còn vô cùng cẩn trọng".
“Vậy, ông còn có câu hỏi nào nữa không?”
Lâm Chính mặt không cảm xúc hỏi.
"Như tôi vừa nói, tiên sinh của chúng tôi muốn gặp Lâm thần y nói chuyện. Dù sao gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, những thứ khác chưa nói, chỉ riêng việc quyết đấu sinh tử này cũng nên do Lâm thần y đích thân giải thích rõ ràng với tiên sinh. Dù gì tôi cũng chỉ là người ở giữa chuyển lời".
Tiết Tùng mỉm cười.
Lâm Chính trầm mặc, một lát sau mới gật đầu: "Được, tôi sẽ đi cùng ông".
"Minh chủ, không được!"
Nam Ly thành chủ lo lắng, vội vã tiến tới can ngăn.
"Yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Nếu tôi đi đến trụ sở Đại hội rồi không quay lại, mọi người nhất định sẽ đòi công bằng cho tôi. Nhưng nhất định phải bảo người trong vực Diệt Vong này đừng để cái miệng đi chơi xa, cũng chỉ
có vài triệu người thôi nên chắc sẽ không làm loạn đến nỗi ai trên thế giới này cũng biết đâu đúng không? Ông nói có đúng không, thư ký Tiết?"
Nói xong câu cuối cùng, ánh mắt Lâm Chính quay sang nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816724/chuong-5947.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.