Mấy bóng người điên cuồng chạy trên con đường núi gập ghềnh.
Tuy ai nấy máu tươi đầm đìa, người đầy vết thương, nhưng không dám dừng lại một giây nào.
"Không được, tôi không chịu nổi nữa rồi!". Đúng lúc này, một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Sau đó liền thấy một bóng người ngã nhào xuống đất.
Những người đang chạy ở đằng trước lập tức dừng lại.
Thương Lan Phúc vội vàng xoay người xông về phía 'Tửu Ngọc mới bị ngã, kéo ông ta dậy.
"Đi, bọn chúng sắp đuổi kịp rồi, mau đi thôi!". Thương Lan Phúc đôi mắt đỏ ngầu, kích động nói.
"Không được, tôi... tôi quả thực không chịu nổi nữa rồi, hay là các cậu chạy trước đi... mặc kệ tôi..."
'Tửu Ngọc nằm bẹp dưới đất thở hổn hển.
Bây giờ đừng nói là sức mạnh phi thăng, ông ta thậm chí còn kiệt sức hoàn toàn.
"Ông..."
Thương Lan Phúc tức điên lên, hậm hực nói.
"Mọi người nghỉ một chút đi, chúng ta đã chạy đủ xa rồi, chắc đối phương không đuổi kịp đâu".
Đúng lúc này, Đào Thành ở phía trước cũng dừng lại, trầm giọng nói.
"Cũng được, mọi người ăn chút đan dược rồi vận khí đi cho hồi phục. Cứ chạy không ngừng nghỉ như vậy, cho dù không chết trong tay đám người kia chắc cũng chết vì mệt.
Mị Mộng cũng dừng lại, gật đầu nói.
"Nhưng mà... chúng ta cứ chạy không mục đích như: vậy tới đâu đây?".
Ngự Bích Hồng thầm cắn răng đáp: "Bây giờ đám Lang Gia không rõ sống chết, chúng ta cũng không có mục tiêu, e là cả long mạch dưới lòng đất không còn chỗ cho chúng ta lẩn trốn nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816449/chuong-5672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.