Ám Minh Nguyệt dập đầu đến mức rách trán, máu tươi nhuộm đỏ khuôn mặt trắng nõn, thoạt nhìn có chút dữ tợn.
Cô ta ngẩng đầu lên, ngây người nhìn Lâm Chính.
"Tại... tại sao? Chẳng phải anh mới khiến bố tôi sống lại sao? Chúng ta chỉ cần cướp lại cơ thể, là có thể khiến ông ấy sống lại, đúng không?”".
"Cơ thể ở đâu?".
Lâm Chính bình thản hỏi.
Ám Minh Nguyệt há miệng, nhưng không thốt nên lời.
"Nếu ở chỗ Diệp Viêm thì đó là chuyện mơ mộng hão. huyền".
Lâm Chính lắc đầu.
"Vậy có thể dùng cơ thể khác không?".
Ám Minh Nguyệt vội hỏi.
"Cũng không thể".
Lâm Chính lại lắc đầu: "Đây là thủ cấp của Võ Thần, cơ thể bình thường không thể chịu đựng được, phản ứng bài xích sinh ra chắc là không ai có thể giải quyết được".
"Cái gì?".
Ám Minh Nguyệt ngẩn người.
"Cô Ám Minh Nguyệt, thực ra bố cô đã hết cứu rồi, sở dĩ tôi làm vậy là muốn hỏi bố cô mấy chuyện thôi".
Lâm Chính bình thản nói. "Không!".
Ám Minh Nguyệt đau khổ nằm gục dưới đất, đau lòng tuyệt vọng, suy sụp hoàn toàn.
"Đồ ngốc... Đừng khóc nữa... Con người đều phải chết... Sớm muộn gì chúng ta cũng phải đối mặt với ngày này..."
Giọng nói yếu ớt của Ám Thiên Võ Thần lại vang lên.
"Bố! Con không muốn bố chết! Con không muốn! Hu hu hu!".
Ám Minh Nguyệt lao đến, ôm lấy đầu của Ám Thiên Võ Thần gào khóc.
"Người ở long mạch dưới lòng đất tìm kiếm thuật trường sinh bao nhiêu năm, nhưng chẳng có ai là sự tồn tại vĩnh viễn thực sự. Thất đại Võ Thần thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816329/chuong-5552.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.