"Không phải hắn ta bị điên rồi đấy chứ?"
"Đường thẳng không đi lại lao đầu vào chướng khí làm gì?"
"Muốn chết sớm cũng không đến mức này chứ".
Mấy người kia ngẩn người nhìn theo, lúc này vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Lâm Chính đứng trong khu vực chướng khí mấy chục giây, sau đó từ từ đi ra.
Thấy vậy đám người kia chợt hiểu Lâm Chính đang thử cảm nhận uy lực của chướng khí này.
"Thế nào? Anh còn muốn tìm cách chống lại chướng khí sao? Tôi thấy vẫn nên bỏ đi thì hơn, chướng khí này đến Võ Thần còn chẳng hoá giải được thì anh sao mà làm được? Quá nực cười!"
"Tôi nghĩ có lẽ anh ta đang thử thích nghi với chướng khí này, chắc anh ta cũng biết đi vào là không có đường ra, cho nên tập cho quen dần ấy mà".
"Ha ha ha ha..."
Mấy cao thủ của Lệnh Hồ thế gia cười cợt pha trò, có người còn ôm bụng cười nắc nẻ.
Lâm Chính liếc nhìn bọn họ, cũng không lên tiếng mà quay lưng đi theo con đường thẳng phía trước.
Người của Lệnh Hồ thế gia theo sau, nhìn anh với vẻ giễu cợt.
"Đại ca, lát nữa làm thế nào?"
"Con đường này rất không ổn định, một khi bị rung lắc sẽ lập tức sập ngay. Chúng ta đợi lúc hắn ra tay phá đá Kình Thiên thì chuồn ngay lập tức!"
"Có kịp không?"
"Sợ quái gì chứ? Nhanh nhẹn một chút, dùng hết mọi loại pháp bảo có thể để chạy trốn!"
'Tên mặt sẹo để đầu tấc đi đầu nhìn đám tộc nhân xung quanh rồi lạnh lùng nói.
"Được!" Đám người kia gật gù.
Thế nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816284/chuong-5507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.