“ồ?, Lệnh Hồ Kiêu nhìn về phía người lên tiếng.
Người nói chuyện chính là Lâm Chính.
“Giết cậu ta luôn đi!”.
Lệnh Hồ Kiêu không muốn nghe Lâm Chính nhiều lời, nhẹ nhàng nói một câu.
“Vâng đại nhân”.
Cao thủ bên cạnh lập tức xông về phía Lâm Chính, một kiếm chém ngang.
Nhưng...
Lưỡi kiếm của cao thủ đó còn chưa đến gần Lâm Chính, Lâm Chính đột nhiên trừng hai mắt, nhấc cánh tay, một đao tay chém về phía người đó.
Rắc!
Phập!
Đao tay chém xuống.
Cả người lẫn kiếm bị chém đứt đôi.
Kiếm gấy rơi xuống đất.
Thi thể đứt làm hai nửa cũng ngã xuống đất, máu và nội tạng rải đầy đất.
Kiếm hủy người vong! “Cái gì?". Lệnh Hồ Kiêu sửng sốt.
Các cao thủ khác cũng dừng bước, đồng loạt lùi lại, cảnh giác nhìn Lâm Chính.
Mặc dù không biết thân phận của người này, nhưng chỉ một chiêu đủ cho thấy thực lực người này siêu phàm.
Giờ phút này, người ở đây đều không dám xem thường người bạn của Mị Mộng...
“Bảo các người dừng tay, các người điếc rồi sao?”. Lâm Chính chậm rãi buông tay xuống.
Máu trên bàn tay anh còn nhỏ giọt xuống đất. Lệnh Hồ Kiêu ngạc nhiên: “Cậu là ai?”.
“Thần y Lâm!".
“Chưa từng nghe nói!".
“Vậy thì hãy nghe cho rõ, dù sao đây cũng là lần đầu ông nghe danh hiệu của tôi và cũng có thể là lần cuối!”.
“Cậu thật ngông cuồng! Cậu muốn khai chiến với thế gia Lệnh Hồ sao?”.
Lệnh Hồ Kiêu cười liên tục: “Tôi khuyên cậu hãy xem cho rõ mình có bản lĩnh gì mà đấu với thế gia Lệnh Hồ, như muối bỏ biển, đừng có cậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816223/chuong-5446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.