“Thằng nhãi, cậu làm gì thế hả?”.
Mị Cường cuống lên, lập tức xông tới kéo Lâm Chính ra.
Hai tay ông ta chộp lấy bả vai Lâm Chính, định hất anh đi.
Nhưng dù dùng sức đến đâu cũng vô ích.
Cơ thể Lâm Chính như một ngọn núi lớn, sừng sững bất động.
Dù Mị Cường huy động sức mạnh phi thăng cũng vô ích.
“Tên này có chút thực lực!”.
Sắc mặt Mị Diễm trở nên lạnh lẽo, quát lớn: “Các cậu mau giúp ông hai đi!”.
Người của thế gia Huyết Đao có chút do dự, nhưng vẫn bước tới.
Nhưng ngay sau đó.
Âm!
Trong người Lâm Chính bỗng tỏa ra một luồng khí ý hùng hậu, khiến những người lại gần đều bị chấn động. lùi lại.
Ai nấy đều biến sắc.
“Hử?”.
Lệnh Hồ Kiêu cũng dừng bước, xoay người lại. Còn Mị Mộng đã ngây ra như phỗng.
“Đây chính là đạo đãi khách của thế gia Huyết Đao sao? Sao lại vô lễ như vậy?”.
Lâm Chính liếc mắt nhìn đám Mị Ngạo, nhíu mày nói.
“Oắt con, cậu thật to gan, dám làm càn ở đây hả?”.
Mị Ngạo cũng bị chấn động bay đi, nhưng lại nhanh chóng bò dậy, tức giận chửi mắng.
“Những người đến làm càn ở thế gia Huyết Đao các ông thì nhiều lắm, nhưng các ông làm gì được họ sao?”.
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Mị Cường ngây ra, không thể phản bác được câu nào.
Đúng vậy, thế gia Huyết Đao đã ra nông nỗi này, ông †a còn ra vẻ oai phong cái gì chứ? Nhưng Mị Mộng lại cuống lên, vội nhỏ giọng khuyên: “Anh Lâm, chuyện này... không liên quan đến anh, anh mau đi đi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816219/chuong-5442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.