Tình hình bên ngoài Long Cung có thể gọi là gương cung bạt kiếm.
Bọn họ mở to mắt nhìn Thương Lan Phúc.
Không ai ngờ, đứa con riêng của Võ Thần bị người dân Long Tâm Thành coi thường lại có ngày khiêu chiến với tồn tại chí cao vô thượng đó.
“Thương Lan Phúc! Cậu tạo phản hay sao?”.
“Nhanh quỳ xuống dập đầu với đại nhân, có lẽ đại nhân còn giữ cho cậu một mạng!”.
“Sao cậu dám ngỗ nghịch như vậy?”.
Người của phủ Thương Lan đều chỉ trích, tức giận không chỗ phát tiết.
Nhưng Thương Lan Phúc đã quyết tâm. Ánh mắt anh ta kiên định, coi thường cái chết.
“Mặc dù bố sinh tôi, nhưng chưa từng nuôi tôi. Mẹ tôi vất vả nuôi tôi khôn lớn, bố chỉ không muốn người đời đàm tiếu nên mới miễn cưỡng ban cho tôi một chút ơn huệ. Nhưng chút ơn huệ của bố sao tôi có thể nhớ cả đời? Dù bố là bố tôi, tôi cũng sẽ liều mạng chiến đấu vì người tôi tôn kính!”.
Thương Lan Phúc quát lên.
“Vậy thì phải xem mày có bao nhiêu cân lượng!
'Thẳng bất hiếu!".
Thương Lan Võ Thần nổi giận, quát một tiếng, bay vọt lên, người hóa thành luồng sáng xanh lam.
Trong nháy mắt, toàn bộ Long Cung dường như bị nước lũ dâng tràn lấp đầy.
Bọn họ cảm thấy như đang ở trong một lĩnh vực nào. đó cực kỳ huyền diệu, hơn nữa còn thân bất do kỷ! “Đây là...
“Lùi lại!”.
Người xung quanh đều rút về sau, biến sắc.
'Thương Lan Phúc nghiến răng, rút kiếm vung lên, sử dụng Thương Lan Kiếm Quyết, đánh lên người giống như biển gào.
“Thằng ranh, dám khiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816192/chuong-5415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.