Trong khoảnh khắc đó, Viêm cảm thấy toàn thân mình giống như bị Lâm Chính nhìn xuyên.
Con mắt đó trở nên trắng hơn cả tuyết, xa xăm hơn cả bầu trời sao.
Dường như trong mắt phải của anh có một bầu trời sao trắng như tuyết.
Đây là sức mạnh gì? Diệp Viêm lập tức nhắm hai mắt lại, không ngừng lùi về sau, không dám nhìn thẳng vào Lâm Chính.
Nhưng giây sau.
Rắc!
Màn chăn hóa thành từ kiếm Bạch Cốt bị nứt ra. Không hay!
Phòng ngự này bị Lâm Chính nhìn xuyên rồi!
Diệp Viêm lập tức sa sầm mặt, ánh mắt chứa sự nghiêm nghị vô tận.
Cứ tiếp tục như vậy thì không bao lâu nữa, người này sẽ phá được màn chắn kiếm Bạch Gốt.
Một khi bị người đó đuổi theo, chỉ dựa vào mắt chí tôn, Diệp Viêm không thấy mình có bao nhiêu phần thắng.
Chạy?
Nhưng chạy như vậy thì chắc chắn sẽ bị đuổi theo.
Diệp Viêm nhìn chằm chằm màn chắn, một lúc sau giống như đưa ra quyết định gì đó, đưa tay đâm vào ngực mình.
Năm ngón tay như dao đâm sâu vào da thịt.
Phụt!
Máu chảy ra theo lỗ thủng bị ngón tay đâm rách.
Nhưng Diệp Viêm không dừng lại, mà dùng sức moi thịt nơi ngực ra, để lộ trái tim đỏ tươi.
Lâm Chính thấy vậy, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Tinh huyết gia cố, dùng mạng bảo vệ?”.
“Kẻ điên cuồng như mày, tao chỉ từng gặp một người. Xem ra không nhốt mày ở đây vĩnh viễn thì mày sẽ không từ bỏ!”.
Khóe miệng Diệp Viêm tràn máu, vừa nôn ra vừa dùng ngón tay ấn vào tim.
Ngón tay hắn tràn ra một luồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816191/chuong-5414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.