“Ô?,
Diệp Viêm nghe xong, hơi quay đầu nhìn sang phía kia.
Khi nhìn thấy trong tay Lâm Chính cầm thần kiếm đen nhánh, trong mắt lóe lên sự khác lạ.
Nhưng hắn không nói gì, thậm chí còn không nhìn đám người Lâm Chính thêm vài cái, mà tiếp tục quay người đi, nhìn về phía trước.
“Anh Diệp?”.
Ám Minh Nguyệt sửng sốt, ngạc nhiên nhìn Diệp. Viêm, run rẩy hét lên.
“Thần kiếm như vậy còn không đủ để cô chiến thắng bọn họ, có thể thấy cô vô dụng thế nào”.
Diệp Viêm nhìn chằm chú phía trước, bình thản nói: “Sao cô còn có mặt mũi nhờ tôi giành kiếm giúp cô?”.
“A... Anh Diệp..
. Ám Minh Nguyệt cạn lời, vừa xấu hổ, vừa tức giận.
Nhưng cô ta không thể phản bác Diệp Viêm.
“Thanh kiếm này không vội cướp về, lấy ở đây hay lấy ở bên ngoài cũng như nhau, bây giờ tôi không có thời gian xử lý những chuyện đó, cứ bình tĩnh đừng vội”.
Diệp Viêm lại lên tiếng. Giọng nói vẫn lạnh băng. Ám Minh Nguyệt cắn răng, không nói gì. Lâm Chính đi tới, nhìn theo ánh mắt của Diệp Viêm.
Lúc này mới phát hiện ở cuối tầng bốn là một bức tranh vải khổng lồ.
Tranh vải dài khoảng năm mét, rộng ba mét, là một bức tranh khu chợ dân gian thời cổ đại, cực kỳ tượng tự với Thanh Minh Thượng Hà Đồ.
Trên tranh vẽ rất nhiều người, có người kéo xe, chăn trâu, bán hàng, chèo thuyền, biểu diễn tạp kỹ... nên có đều có.
Bên này, nhóm người Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc đều chẳng hiểu ra sao.
“Đây là khảo nghiệm của tầng bốn sao?”.
Thương Lan Phúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816155/chuong-5378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.