Không hổ danh là bội kiếm của Ám Thiên Võ Thần, lại có linh tính như vậy! Lâm Chính tu võ đạo, khác hoàn toàn với Ám Minh Nguyệt.
Hơn nữa, trước khi Ám Thiên Võ Thần giao thanh kiếm này vào tay Ám Minh Nguyệt chắc chắn ông ta đã xử lý qua.
Chỉ có Ám Minh Nguyệt mới có thể dùng.
Người khác dùng chắc chắn sẽ bị phản phệ.
Lâm Chính nhìn chằm chằm khói đen trong tay, nhấc †ay trái lên che con mắt phải, con mắt anh lóe lên sát quang.
Giờ phút này, khói đen dao động vài lần, dường như hơi rút đi, nhưng vẫn chưa tan biến.
“Xem ra mình chỉ còn nửa tiếng mà thôi”. Lâm Chính suy nghĩ, lập tức tăng nhanh bước chân.
Đợi bọn họ đuổi đến trước bàn cờ tầng ba, nơi đây đã không còn ai.
Khắp nơi toàn là thi thể.
Khắp nơi toàn là dấu vết chiến đấu.
Trong bàn cờ toàn mảnh thịt vụn và đá vụn.
Toàn bộ bàn cờ đã bị nhuộm đỏ.
Tượng đá Thiên Tử bị chém thành hai nửa cả người lẫn ngựa.
Ở ô có tượng đá Thiên Tử xuất hiện một bậc thang đi xuống dưới.
Đó chính là lối đi đến tầng bốn. “Không!". Lúc này, một tiếng khóc bi thảm vang lên.
Mị Mộng chạy tới trước các thi thể nát vụn, quỳ dưới đất khóc lóc.
Những người này đều là người của thế gia Huyết Đao.
“Tất cả là do Diệp Viêm giết!”.
Lang Gia lạnh lùng nhìn thi thể bên ngoài bàn cờ, nghiến chặt răng.
“Người này vì đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, chuyện này không lạ! Các người chưa nhìn thấy thực lực chân chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816154/chuong-5377.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.