Ngự Bích Hồng bặm môi, đôi mắt ánh lên sát ý và không hề lùi lại. Đào Thành cuống cả lên, vội vàng lao tới trước Ngự Bích Hồng.
“Hử?”, có lẽ cảm nhận được điều gì đó nên người thanh niên bèn quay qua nhìn Đào Thành.
“Lẽ nào, các người còn chưa chịu từ bỏ”, người thanh niên nheo mắt hỏi.
Đào Thành không buồn quan tâm người thanh niên, chỉ khẽ nói: “Cô Ngự, cô đừng sốt ruột. Chúng ta có gộp lại cũng không phải là đối thủ của đối phương đâu, hà tất phải tự chui đầu vào chỗ chết chứ”.
“Nhưng nếu chúng ta không ngăn lại thì Lâm đại nhân sẽ xảy ra chuyện mất”, Ngự Bích Hồng hai mắt đỏ au.
“Dù cô có chặn lại thì cũng không thể thay đổi được kết cục mà”
Đào Thành trầm giọng quát: “Cô có thể chặn nổi họ không? Cô bảo vệ nổi thần y Lâm không? Không thể nào mà. Nếu đã vậy thì hà tất phải tự tìm đến cái chết?”
“Thế nhưng...”
“Cô Ngự...đừng nhưng nhị gì nữa. Nghe lời tôi đi. Giờ con đường sống duy nhất chính là đợi kẻ kia mở cánh cửa đó ra và sau khi giao đấu với thần y Lâm sau đó tìm cách phá cửa cấm địa, tới Thập Lầu nhờ người ở đó trợ giúp”.
Đào Thành trầm giọng: “Thực lực của tôi không cao, không thể nào phá cấm chế được. Nhưng cô thì có thể, cô hiểu không?”
Nghe thấy vậy ánh mắt của Ngự Bích Hồng khẽ dao động, cô ta buông kiếm xuống.
Đúng là với thực lực của thanh niên kia thì đối phương hoàn toàn có thể trấn áp được.
Dù Ngự Bích Hồng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816091/chuong-5314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.