“Vào?”.
Cả ba người đều như ngừng thở.
“Cô Minh Nguyệt, chúng tôi phải vào đâu?”.
Hồng Nương vội hỏi.
“Bên trong!”.
Ám Minh Nguyệt chỉ ngọn núi đá: “Trong này có bí mật quan trọng của rừng rậm u minh, nhưng bên trong đó quá nguy hiểm. Trước đó tôi đã phái hai mươi mấy người vào, nhưng tất cả đều chết hết. Bây giờ tôi cần phái người thu thập thông tin trong đó, từng bước loại trừ nguy hiểm. Chờ khi nào làm rõ mọi thứ trong đó thì sẽ vào để khai quật bí mật kia!”.
“Vậy là cô Minh Nguyệt muốn bảo chúng tôi vào đó chịu chết?”.
Sắc mặt Hồng Nương trắng bệch vì sợ hãi.
“Có thể hiểu như vậy”.
Ám Minh Nguyệt vén mái tóc dài.
Đôi mắt đen láy, váy dài màu đen, phối với mái tóc màu đen, khiến cô ta trông giống như một viên ngọc trai đen.
“Cô Minh Nguyệt! Xin cô hãy tha mạng! Bố tôi là Thương Lan Võ Thần! Xin cô hãy nể mặt bố tôi, tha mạng cho tôi đi!”.
Thương Lan Phúc vội kêu lên, hi vọng có thể thông qua thân phận này để Minh Nguyệt tha cho mình.
Nào ngờ vừa dứt lời, đôi lông mày đen như mực của Ám Minh Nguyệt bỗng nhíu lại.
Cô ta nhìn chằm chằm Thương Lan Phúc, mặt không cảm xúc nói: “Thương Lan Võ Thần ở long mạch dưới lòng đất có mấy chục người con, anh... là người nào?”.
“Tôi... tôi tên Thương Lan Phúc...”
“Hóa ra là đứa con riêng vô dụng kia?”.
“Cô Minh Nguyệt!”.
Bốp!
Thương Lan Phúc còn định nói gì đó, nhưng người bên cạnh đã đi tới cho hắn hai cái bạt tai nảy đom đóm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816051/chuong-5274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.