Người vừa bước vào tầm hơn bốn mươi tuổi, để râu, mặc đồ màu đen, trên áo còn in hình vẽ giống như sóng biển. Người này cao gần hai mét mang tới cảm giác áp lực nặng nề.
Ông ta chắp tay sau lưng, bước vào và ngồi xuống ghế rồi tự rót trà cho mình: “Đưa Thương Lan Phúc tới đây”.
“Vâng, vâng đại nhân”, Đào Thành không dám chần chừ, vội vàng chạy đi.
Một lúc sau, Thương Lan Phúc với cơ thể băng bó được đưa vào. “Các người làm gì vậy, vết thương của tôi vẫn chưa xử lý xong sao?", Thương Lan Phúc cảm thấy bất mãn bèn lên tiếng.
Nhưng khi hắn vừa bước vào, nhìn thấy người đàn ông trung niên thì đã phải giật mình giống như đứa trẻ bị mắc lỗi và vội vàng cúi đầu xuống”. “Lãng Bá”.
“Lâu quá không gặp, cậu chủ”, người đàn ông tên Lãng Bá lên tiếng. “Sao ông lại tới đây”, Thương Lan Phúc nặn ra một nụ cười. “Đương nhiên là tới vì chuyện của cậu rồi”, Lãng Bá uống ngụm trà, điềm đạm nói.
Thương Lan Phúc tái mặt, cười nói tiếp: “Lãng Bá, tôi tưởng chuyện gì cơ. Chút chuyện cỏn con này mà cũng cần ông phải tới sao?”
“Đúng là chuyện nhỏ nhưng chẳng lẽ chuyện nhỏ mà cậu cũng thua sao?”, Lãng Bá chau mày. Nụ cười trên khuôn mặt Thương Lan Phúc cứng ngắc.
“Võ Thần đại nhân vẫn không bận tâm tới chuyện của cậu nhưng cậu khiến ông ấy mất mặt hết lần này đến lần khác. Cậu không thể có được bản lĩnh của ông ấy thì cũng không nên bôi nhọ ông ấy như vậy chứ.
Lãng Bá đặt chén trà xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816045/chuong-5268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.