Việc này cũng không thể trách Trịnh Mãnh.
Hiện giờ hắn chỉ còn một cánh tay, vết thương trên người cũng chưa lành hẳn.
Thêm việc hắn biết rõ trình độ của cái gọi là đội bảo vệ của thị trấn nhỏ này.
Làm sao mà họ có thể đánh thắng một người mạnh mẽ đến nỗi có thể đánh lui Quy Kiếm Sinh như Lâm Chính?
Cho nên họ mất tinh thần chiến đấu là lẽ đương nhiên.
Nhưng dù sợ đến đâu, Trịnh Mãnh cũng không quỳ xuống cầu xin sự thương xót.
Hắn hít một hơi thật sâu, nắm chặt thanh kiếm, khàn giọng nói: "Lâm đại nhân, đắc tội rồi!"
"Đắc tội? Sao vậy? Tiểu nhân lấy oán báo ân mà cũng nói chuyện lễ nghĩa sao?"
Lâm Chính mặt không cảm xúc đáp.
Sắc mặt của Trịnh Mãnh bỗng chốc thay đổi, hạ giọng nói: "Lâm đại nhân, chuyện này không thể theo ý muốn của tôi, là do các chú bác của tôi lên kế hoạch, tôi không thể ngăn cản được..."
"Vậy sao? Nhưng dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi”.
Lâm Chính bình tĩnh đáp.
"Lâm đại nhân, tôi có lỗi với anh!"
Trịnh Mãnh đột nhiên ném thanh kiếm trong tay xuống và dùng tay không đối mặt với Lâm Chính.
Động thái này khiến cả đội bảo vệ và Lâm Chính đều cảm thấy hết sức ngạc nhiên.
"Gì vậy? Anh muốn đánh tôi bằng tay không sao?"
Lâm Chính cảm thấy kỳ quái hỏi.
"Lâm đại nhân, tôi không phải người tốt, cũng từng có lúc giết người vì lợi ích, nhưng tôi có nguyên tắc của mình. Tôi là người ân oán rõ ràng, Lâm đại nhân có ơn với tôi, tôi không thể chĩa kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816033/chuong-5256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.