"Cái gì? Chết... chết rồi?".
Hai người tỏ vẻ kinh hãi và khó tin.
Những người khác cũng ngạc nhiên tột độ.
"Chuyện là thế nào?".
Ông già râu dài đi tới, túm lấy người kia, khẽ gầm lên: "Chẳng phải lúc này A Hào nên ở Phiêu Diểu Thành, mời Thái Thiên Võ Thần đến sao? Sao cậu ấy lại chết được?".
"Bác, A Hào còn chưa ra khỏi thị trấn, cổng thị trấn chúng ta bị đặt kết giới! A Hào va vào liền chết ngay tại chỗ! Vừa nãy cháu đến cổng làng mới nhìn thấy thi thể của anh ấy!".
Thanh niên kia vừa khóc vừa nói.
"Hả?".
Tất cả mọi người trợn mắt há mồm, đứng như trời trồng.
"Là... là do cậu làm?".
Ông già đầu trọc quay phắt lại, lắp bắp nói.
"Nếu không thì sao?".
Ngự Bích Hồng túm lấy Tửu Ngọc đã say như chết, cười khẩy nói: "Đại nhân lo rằng các ông sẽ bán đứng anh ấy, nên bảo tôi bố trí kết giới ở cổng thị trấn, để đề phòng các ông phái người đi báo với Thái Thiên Võ Thần".
"Cô..."
Ông già đầu trọc vừa kinh hãi vừa tức giận.
"Nói vậy là Thái Thiên đại nhân không biết Lâm Chính ở đây? Và cũng sẽ không đến?".
"Không có Thái Thiên Võ Thần giúp đỡ, chúng ta... chúng ta sao có thể là đối thủ của người này chứ?".
"Tiêu đời rồi! Tất cả tiêu đời rồi!".
Những người đang ở đây đều tái mét mặt, sợ đến mức run lên bần bật.
Hai ông già kia thì cứng đờ người, đứng như trời trồng, một lúc lâu không thốt nên lời.
Đúng lúc này, Lâm Chính ở bên trên dừng lại.
Ông già đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816031/chuong-5254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.