Những người dân ở quảng trường đều sửng sốt nhìn xung quanh.
Lâm Chính sắc mặt có chút đăm chiêu, nhìn chằm chằm bầu trời.
"Đại nhân!"
Ngự Bích Hồng bước nhanh tới, trầm giọng gọi, vẻ mặt đầy cảnh giác.
"Tuỳ cơ hành động và tìm cách rời đi”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
Cùng lúc đó, rất nhiều người dân thị trấn chạy về phía này, đặc biệt là ở phía cổng thôn có một nhóm dân làng trên người đầy máu lếch thếch chạy đến.
"A Kiện?"
Trịnh Mãnh không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy nhóm người này.
"Anh Trịnh! Không hay rồi! Có người đã bao vây thị trấn của chúng ta và trấn giữ lối vào thị trấn. Người của bọn em cố gắng chiến đấu với họ nhưng đều bị họ giết chết!"
Người đàn ông tên A Kiện nói như sắp khóc.
"Cái gì?"
Trịnh Mãnh không thể tin được.
Mọi người ở quảng trường đều rất sốc.
"Thị trấn của chúng ta chưa bao giờ gây thù oán với ai. Tại sao có người vô cớ phong tỏa thị trấn chứ? Lại còn tuỳ tiện giết người mà không một lời giải thích?"
"Có lẽ nào là bọn cướp?"
"Anh điên à? Nếu là cướp anh có đến đây không?"
“Vậy những kẻ đó có thể là ai?”
Người dân trong thị trấn bối rối hỏi nhau.
"Đừng nói nhảm nữa, nhanh chóng tập hợp mọi người lại. Bất kể đó là ai, tôi không nghĩ bọn chúng dám manh động trước toàn bộ người dân của thị trấn!"
Trịnh Mãnh hô lên ra lệnh.
"Vâng!"
Những người khác gật đầu, lập tức phát đi tín hiệu tập hợp.
Toàn bộ người dân thị trấn bắt đầu tập trung tại quảng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3816020/chuong-5243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.