Cơn đau kịch liệt khiến Cận Thiếu Long suýt thì ngất đi, vết cắt trên hai cánh tay không ngừng tuôn máu, trông vô cùng thê thảm.
Lâm Chính chuyển động ngón tay, vài cây châm khí bay ra, đâm vào cơ thể của Cận Thiếu Long.
Máu lập tức ngừng chảy.
Cận Thiếu Long cũng khôi phục được một ít.
Hắn ngước khuôn mặt trắng bệch lên nhìn Lâm Chính đầy ngạc nhiên.
“Anh có phục không?”.
Lâm Chính hỏi.
“Tôi phục, phục rồi, cảm ơn thần y Lâm, cảm ơn!”.
Cận Thiếu Long vội vàng đáp lại, ánh mắt lóe lên tia sáng.
Cận Cối cũng hoàn hồn, lập tức quỳ xuống dập đầu, kích động hô lên: “Thần y Lâm, cảm ơn cậu không giết con trai tôi! Đại ân đại đức của cậu, Cận Cối suốt đời khó quên! Suốt đời khó quên!”.
Mặc dù Cận Thiếu Long đã đứt hai tay nhưng dù sao cũng giữ được mạng.
Điều này đối với Cận Cối mà nói đã đủ rồi!
“Chuyện này chưa có kết quả, tuy tôi không giết Cận Thiếu Long, nhưng không có nghĩa tội nghiệt của Cận Thiếu Long đã chuộc xong. Tôi muốn Cận Thiếu Long đến bệnh viện thủ đô tạ tội với Tô Dư và Tô Tiểu Khuynh, cầu xin hai người họ tha thứ. Còn Cận Cối, tôi muốn ông thông báo cho những người tham gia vào việc này, nói bọn họ đi theo Cận Thiếu Long đến chuộc tội. Nếu có ai không đến xin Tô Dư và Tô Tiểu Khuynh tha thứ, tôi sẽ giết cả nhà người đó, rõ chưa?”.
Lâm Chính lạnh lùng nói.
Cận Cối nghe vậy liên tục gật đầu: “Thần y Lâm yên tâm, tôi sẽ đi làm ngay. Nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815893/chuong-5116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.