Cận Thiếu Long quá hiểu tính cách của bố mình.
Ông ấy là một người công chính.
Nhưng vì luôn bận rộn sự nghiệp gia tộc, bỏ mặc không dạy dỗ Cận Thiếu Long, nên nhiều năm nay Cận Cối luôn cảm thấy mình nợ con trai mình. Do đó, ông ta luôn mắt nhắm mắt mở cho qua mọi chuyện của Cận Thiếu Long.
Nhưng lần này Cận Cối sẽ không nhân nhượng thêm nữa.
Huống hồ, Cận Thiếu Long không chết, tất cả người trong tộc nhà họ Cận đều sẽ bị hắn liên lụy.
“Bố, con biết sai rồi! Con thật sự biết sai rồi! Cầu xin bố tha thứ cho con một lần, con không muốn chết! Con không muốn chết!”.
Cận Thiếu Long khóc lóc, cả người như đã phát điên hoàn toàn.
“Thiếu Long, con dũng cảm lên. Nếu đã làm thì phải giống như nam tử hán, dũng cảm gánh chịu tất cả”.
Cận Cối rơi nước mắt, kề đầu lên trán Cận Thiếu Long, khản giọng nói: “Con yên tâm, đợi con đi rồi, bố sẽ đi theo con ngay lập tức! Con đi trước một bước, chuộc tội đi!”.
“Bố…”.
Cận Thiếu Long chậm rãi quỳ xuống đất, khóc đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng.
Hắn dập đầu ba cái, sau đó vùi đầu xuống đất, không dậy nữa.
Cận Cối gian nan quay người lại, nhìn về phía Lâm Chính, hơi cúi người.
“Thần y Lâm, cậu… ra tay đi…”.
Lâm Chính chậm rãi bước đến.
Người nhà họ Cận ở xung quanh nhìn ngơ ngác.
Cận Cối quỳ dưới đất, nhắm hai mắt lại, im lặng chờ đợi.
Ông ta đã quyết định, đợi con trai mình chết sẽ xuống dưới cùng con trai.
“Cận Thiếu Long,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815892/chuong-5115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.