Câu nói của Lâm Chính khiến cho các chiến sĩ bàng hoàng. Bọn họ lập tức quay qua nhìn anh, cảm thấy khó hiểu.
“Sao thế? Câm hết rồi à?”, Lâm Chính hét lớn.
“Lâm soái, nghe anh nói kìa. Chúng tôi chẳng lẽ lại không hi vọng cuộc chiến nhanh kết thúc hay sao?”
Lang Võ bừng tỉnh, mỉm cười nói.
“Đúng vậy Lâm soái, chúng tôi còn muốn về sớm hơn để gặp bố mẹ đấy”.
“Lâm soái, hay là đề xuất cách nào để nhanh kết thúc đi”.
Các chiến sĩ lên tiếng. Lâm Chính nhìn bọn họ chăm chăm, cảm nhận được khát vọng tràn đầy trong đôi mắt họ.
Nhìn thấy vậy, anh lập tức chỉ vào vùng núi gần đó và điềm đạm nói: “Chúng ta tạo ra một con đường từ đây, giúp mọi người xâm nhập vào đại bản doanh của An Thanh. Lúc này hang hổ của họ trống không, mọi người cần chiếm được chỗ đó, chặn đường rút lui của họ, tiêu diệt hang ổ của họ. Mọi người dám làm không?”
Dứt lời, đám đông há mồm trợn mắt. Bọn họ chưa từng nghe thấy lời nói nào chấn động như vậy. Lang Võ và Hứa Chỉ Sương nhìn nhau, đôi mắt họ ánh lên vẻ bất lực và lo lắng.
“Lâm soái, đại thống lĩnh đã nói rất rõ ràng rồi, ông ấy không đồng ý với hành động lần này của anh, mong anh đừng làm khó thêm tình hình nữa”, Lang Võ bước tới, khổ sở khuyên can.
“Ông ấy không đồng ý là việc của ông ấy, tôi sẽ kiên quyết với cách làm của tôi”, Lâm Chính lắc đầu.
“Lâm soái, nếu anh vẫn cố chấp thì tôi đành phải báo cáo với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815797/chuong-5020.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.