Trình Sơn Hà rất kính trọng Lâm Chính.
Nhưng quốc có quốc pháp, quân có quân quy.
Trình Sơn Hà sẽ không vì Lâm Chính có ích với quân Bắc Cảnh mà phá vỡ quy tắc, để anh tự ý hành động.
Lâm Chính trầm mặc.
Mọi người đều nhìn anh, không ai nói gì.
Lâm Chính có thể hiểu được.
Người phụ trách cao nhất của quân Bắc Cảnh là long soái thứ hai Diệp Thu.
Tuy Lâm Chính cũng là long soái, nhưng không thể chỉ huy quân Bắc Cảnh.
Vừa nãy anh quả thực bị nghi ngờ là vượt quyền.
Một lúc sau, Lâm Chính hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Tôi dẫn năm nghìn người đi khảo sát Cương Sơn Lĩnh, khảo sát xong tôi sẽ đi, như thế có được không?".
"Nếu vậy thì tôi có thể đồng ý".
Trình Sơn Hà thở phào, gật đầu nói.
"Điểm binh ngay đi, tôi muốn xuất phát luôn bây giờ".
"Lang Võ, đại đội của cậu lập tức sẵn sàng, nghe sự điều phối của tướng Lâm! Nghe đây, nhất định phải đảm bảo sự an toàn của tướng Lâm!", Trình Sơn Hà quát.
"Vâng, đại thống soái!".
Một người đàn ông tráng kiện để râu quai nón đứng ra, lớn tiếng đáp.
Lâm Chính xoay người rời khỏi phòng họp.
Hứa Chỉ Sương vội vàng đi theo.
Một đám thống lĩnh đưa mắt nhìn Lâm Chính rời đi.
Một thống lĩnh trong lòng không nhịn được, liền bước tới nói: "Đại thống soái, ông bác bỏ tướng Lâm như vậy, liệu có không ổn không? Dù sao cậu ấy cũng là long soái, hơn nữa cũng được coi là biết suy nghĩ cho quân Bắc Cảnh chúng ta!".
Thống lĩnh này còn chưa nói xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815796/chuong-5019.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.