“Thế nên cô được gọi là Đế Nữ?” Lâm Chính thấp giọng hỏi. “Cái tên này thật sự rất mỉa mai”.
Đế Nữ mỉm cười nói, ánh mắt đầy bi thương: “Đêm đó là đêm khó quên nhất trong đời tôi, nếu không phải Bệ hạ ra lệnh bắt sống thì bố mẹ tôi cũng khó thoát khỏi cái chết, nhưng dù vậy, tôi vẫn chặt đứt tay chân của họ, giao cho Bệ hạ... Bây giờ bố mẹ tôi bị Bệ hạ giam cầm trong thiên lao, ngày đêm bị tra tấn. Tôi nhất định phải cứu họ khỏi đây..."
Lâm Chính lẳng lặng nhìn Đế Nữ, anh có thế nào. cũng không ngờ cô ta lại có quá khứ đầy bi thương như thế.
Anh rất muốn hỏi Đế Nữ, tại sao lại giết cả nhà mình.
Nhưng do dự một hồi, anh vẫn chọn không hỏi. Hai người chạy cả một đường, xuyên qua từng tòa cung điện nguy nga, không lâu sau đã đến vườn hoa của hoàng cung.
“Làm phiền công công báo một tiếng, Đế Nữ xin gặp. Bệ hạ”.
Đế Nữ đến trước cổng, chào một vị Thái giám già nói.
“Ôi này? Quận Chủ đại nhân đến rồi à? Mau vào đi, Bệ hạ đang nhớ người lắm đấy”.
Thái giám già cười híp mắt nói, sau đó dẫn hai người vào bên trong.
“Quận Chủ đại nhân đến”.
Sau tiếng hô chói tai đó, hai người bước vào vườn hoa.
Chỉ thấy một chiếc ghế tựa lộng lẫy được đặt ở chính giữa vườn hoa, trên chiếc ghế tựa là một bóng người mặc bộ áo choàng rồng.
Lâm Chính liếc nhìn, cảm thấy cực kỳ khoa trương.
Bởi vì thân hình này là một núi thịt, hình dáng cực kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815511/chuong-4734.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.