Người của Huyết Hồ nhanh chóng đi xa.
Lâm Chính đứng tại chỗ, yên lặng dõi theo bọn họ rời đi.
Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Chính đột nhiên khoanh chân ngồi xuống.
“Lâm minh chủ, chúng ta còn đợi ở đây làm gì?”. Một thành viên liên minh căm phẫn bất bình, nói. “Đợi người”.
Lâm Chính nhắm mắt lại, vừa ngồi thiền vừa nói. “Đợi người? Ai thế?”.
Sở Thu không hiểu hỏi.
“Đừng hỏi nhiều, tất cả mọi người lập tức ngồi xếp bằng điều chỉnh trạng thái, nhanh!”.
Lâm Chính quát lên, giọng nói vang to.
Bọn họ ngạc nhiên, nhưng không dám làm trái, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu ngồi thiền.
“Mọi người điều chỉnh trạng thái tốt nhất, lát nữa chúng ta sẽ đi đường dài. Nhớ rõ, từ bây giờ không được hỏi tôi bất cứ vấn đề gì, chỉ cần nghe theo lệnh tôi là được!".
Giọng nói của Lâm Chính lại vang lên.
Vô cùng nghiêm túc, không cho phép nghi ngờ.
Mọi người chấn động, không hiểu là có chuyện gì nhưng không dám lên tiếng.
Cứ vậy qua nửa tiếng, một chiếc xe đầy vết tích chiến đấu đi vào vực Diệt Vong.
Không ít người mở to mắt, vô cùng bất ngờ.
Vực Diệt Vong không có xe, người có thể lái xe vào đâ chắc chắn phải có người hộ tống vào.
Xe dừng trước đoạn đường đang xây, cửa xe mở ra, vài bóng người bước nhanh xuống.
Hóa ra là Từ Chính. “Anh Lâm”. 'Từ Chính cúi mình trước Lâm Chính, cung kính nói.
Lâm Chính mở mắt ra, bình tĩnh hỏi: “Định vị được chưa?”.
“Đã bắt đầu định vị, mời anh Lâm đi bên này”. Từ Chính nói,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815461/chuong-4684.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.