Người bên cạnh lập tức mở một trong các rương đó ra.
Trong rương đầy ắp đan dược.
'Tên mỏ nhọn lấy một viên đan dược ra đặt trước mũi ngửi, không khỏi sáng mắt lên.
“Tốt! Tốt! Thuốc tốt! Xem ra Lâm minh chủ là người thành thật! Tao chưa bao giờ nhìn thấy thuốc nào có phẩm chất tốt như vậy! Ha ha ha...”.
“Số thuốc này có một phần là tôi đích thân luyện chế, đương nhiên không tệ, số còn lại đều là lượng dự trữ của liên minh Thanh Huyền”.
Lâm Chính nói.
“Ha ha, nếu Lâm minh chủ đã sảng khoái như vậy, anh em bọn này cũng không phải người không giữ chữ tín! Đường này các người cứ tiếp tục xây, nhưng chỉ có thể xây một đoạn, nếu muốn xây đoạn đường còn lại thì phải giao tiền”.
'Tên mỏ nhọn híp mắt cười nói.
“Mày nói cái gì?”.
Sở Thu trừng mắt, vừa định nổi nóng thì Lâm Chính đã kéo anh ta lại, thản nhiên hỏi: “Đoạn đường còn lại phải giao bao nhiêu?”.
“Hai triệu!”.
'Tên mỏ nhọn suy nghĩ một lúc, đưa hai ngón tay ra.
“Số thuốc này đã quét sạch lượng dự trữ của liên minh Thanh Huyền chúng tôi, tôi kiếm đâu ra hai triệu viên đan được cho anh?”.
Lâm Chính lắc đầu nói.
“Không có thì có thể luyện ra, mày có thể hoãn thời hạn thi công đoạn phía sau lại, đợi khi nào luyện đủ thì giao ra rồi thi công”.
'Tên mỏ nhọn nói đầy sâu xa.
“Lâm minh chủ, đám người này thật quá đáng! Bọn họ cố tình bắt chẹt chúng tai”.
“Tôi đã nói rồi, loại người này càng dung túng thì bọn họ sẽ càng được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815460/chuong-4683.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.