"Lâm minh chủ?"
Ngạo Ly Phượng lạnh lùng nhìn chằm chằm, nói: “Cậu dẫn đám tép riu của liên minh Thanh Huyền đến thành Ngạo Tuyết chúng tôi làm gì?”
“Đám tép riu ư?”
Thành chủ Nam Ly Thành bên cạnh Lâm Chính cau mày.
"Dù sao cũng là thế tộc siêu bá chủ, quả nhiên mắt cao hơn đầu, căn bản không coi trọng chúng ta”.
'Trang chủ Vân Tiếu lắc đầu.
Lâm Chính không tức giận, chỉ lẳng lặng nhìn phía bên kia: "Bây giờ tôi không muốn nói nhảm với ông, lập tức thả người”.
“Cậu là cái thá gì? Mà dám bảo tôi thả người?”
Ngạo Ly Phượng khế cười.
“Đúng vậy, tên họ Lâm kia, cũng không biết tự lượng sức mình! Dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với thế gia đại nhân, anh ta xứng sao?”
"Thật buồn cười!"
“Tôi thấy liên minh Thanh Huyền đang thiếu đòn!”
"Đáng chết!"
"Bọn họ đã đến thì đừng hòng rời đi, đám phản bội của tộc Diệp Mạch còn chưa đủ chia, giờ nhiều người đến như vậy, chúng ta kéo toàn bộ bọn chúng đến phòng thuốc đi!"
Người của thế gia Ngạo Tuyết năm mồm bảy miệng rêu rao, tất cả đều cực kỳ kiêu ngạo, hoàn toàn không coi đám khách không mời mà đến này ra gì.
Ánh mắt người của liên minh Thanh Huyền nghiêm túc, ai ai cũng đầy sát khí.
Lâm Chính nghiêng đầu, gật đầu với người bên cạnh. Những người khác ngay lập tức lùi về sau.
Một lúc sau, nhóm người Ngạo Hỏa Vân bị kéo đến.
“Cậu Hỏa Vân!”
Người của tộc Sương Mạch sốt sắng, rối rít kêu lên.
“Hỏa Vân?”
Sắc mặt Ngạo Băng Hổ lập tức thay đổi, hét về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815434/chuong-4657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.