'Thâm ý của Ngạo Đại Nhĩ đã quá rõ ràng.
Người của tộc Sương Mạch đã có kế hoạch xử lý hai người họ từ trước.
Nếu Ngạo Hàn Mai tiến vào Hàn Sơn, ở nơi hoang vu không người, bọn họ có thể lặng lẽ giết chết hai người, thần không biết quỷ không hay.
Nếu hai người không lên núi, thì bọn họ sẽ dẫn hung thú đến chỗ hai người, mượn cớ tiêu diệt hung thú để giết hai người. Đến lúc trở về thế gia cứ nói là hung thú giết chết hai người, không liên quan đến bọn họ.
"Hay cho chiêu mượn dao giết người! Người của tộc Sương Mạch đúng là bỉ ổi!".
Ngạo Hàn Mai nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nếu đã vậy thì chúng ta về thôi”.
Lâm Chính bình thản nói.
"Không được về, nếu đi săn mà lâm trận bỏ chạy, thì tộc Diệp Mạch chúng tôi sẽ bị sỉ nhục, tôi và anh cũng. sẽ bị muôn người phỉ nhổ, không còn chỗ dung thân nữa".
Ngạo Hàn Mai khàn giọng nói: "Thế gia Ngạo Tuyết cực kì coi trọng vinh dự và thể diện, bọn họ tuyệt đối sẽ không chấp nhận chuyện này!".
"Đi không được, ở không xong, ý cô là sao? Ở đây chờ chết à?".
Lâm Chính nhíu mày nói.
Ngạo Hàn Mai vô cùng khó xử.
Ngạo Đại Nhĩ đảo mắt, cười nói: "Tôi biết một con đường tắt, có thể xuyên qua Hàn Sơn mà thân không biết quỷ không hay, các cô có muốn đi không?".
"Đường tắt?", Ngạo Hàn Mai nhìn hắn.
"Đúng, gần như không ai biết đến, tôi đưa các cô đi đường này, trên đường đi các cô có thể tùy ý săn hai con hươu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815401/chuong-4624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.