Ánh mắt của Ngạo Vi Âm giống như có thể nhìn thấu mọi thứ, vô cùng có uy lực. Ngạo Hàn Mai đã mạnh rồi thế nhưng đứng trước mặt Ngạo Vi Âm thì cô ta vẫn co cụm lại, không dám nhìn thẳng.
“Chị, em xin lỗi!”, Ngạo Hàn Mai tỏ vẻ có lỗi.
“Chị không ngại việc mọi người tới muộn, nhưng: hôm nay còn có người của những tộc khác nữa, đừng làm mất mặt Diệp Mạch nhất tộc”.
Nói tới đây, Ngạo Vi Âm liếc nhìn Lâm Chính. Ánh mắt cô ta điềm đạm nhưng từ sâu thẳm bên trong lại ánh lên hàn băng.
Lâm Chính không bận tâm. Giờ anh chỉ muốn bình an vô sự thoát được cuộc đi săn này sau đó nhanh chóng rời khởi vùng đất thị phi
“Hàn Mai, đây là người đàn ông mà cô lựa chọn sao?”
Lúc này một giọng cười vang lên. Ngạo Hàn Mai quay qua nhìn.
Đó là một người đàn ông cưỡi ngựa trắng. Người này khá khôi, tóc buông dài xuống vai, dao được dắt ở eo với dáng vẻ ung dung.
“Ngạo Trượng?”, Ngạo Hàn Mai chau mày.
“Khá lắm Hàn Mai, người này cũng khôi ngô đấy. Nghe nói còn có thể chữa khỏi Hàn Giang Cô Huyết cơ à. Chậc chậc, chuyến đi tới Lôi Trạch Thiên Các lần này đúng là nhặt được của báu mà”.
Người đàn ông liếc nhìn Lâm Chính và nhếch miệng cười gật đầu nhưng đôi mắt ánh lên vẻ chế nhạo.
Ngạo Hàn Mai không hề lên tiếng. Ngạo Vi Âm thì kéo dây cương, thản nhiên nói: “Đi thôi”.
Hai người đi theo sau Ngạo Vi Âm. Thế nhưng vừa đi được vài bước thì...
“Chết đi”,một tiếng gầm vang lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815398/chuong-4621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.