“Anh nói cái gì?”, Ninh Hồng giật mình.
Hắn nhìn Lâm CHÍnh, ánh mắt âm sầm của anh trông vô cùng đáng sợ. Hắn chưa từng thấy ai có đôi mắt đáng sợ như vậy...Sợ răng đến cả ánh mắt của ác ma cũng không bằng. Trong nháy mắt, Ninh Hồng không dám nhận điện thoại.
“Nếu như anh không muốn gọi người nhà tới lấy xác thì ngoan ngoãn thắp hương, khấn vái đi. Rõ chưa?”, Lâm Chính thản nhiên nói. Câu nói này chính là thông điệp.
Ninh Hồng rơi vào im lặng. Trương Yên Bình ở bên ngoài không nhịn thêm được nữa: “Người trẻ à, cậu là ai mà dám ăn nói như vậy với cậu Ninh?”
Trương Yên Bình hừ giọng; “Có phải là cậu không coi chúng tôi ra gì không”.
“Ông là ai?”, Lâm Chính hỏi. “Tôi là Trương Yên Bình, lẽ nào tới tên tôi mà cậu cũng chưa từng nghe qua. Đúng là ếch ngồi đáy giếng mà.
Trương Yên Bình lạnh lùng nói: “Mau cút ra đây, nếu không đừng trách sao tôi không khách sá”.
Lâm Chính liếc nhìn ông ta và bước ra ngoài.
“Đừng nóng, Trương Yên Bình không phải người mà anh có thể động vào đâu”, Phan Mạt thấy Lâm Chính hành động thì định ngăn lại.
Thế nhưng Lâm Chính không buồn quan tâm. Điều khiến người ta bất ngờ đó là anh không hề tới bên cạnh 'Trương Yên Bình mà tới chỗ của gia chủ nhà họ Hàn, lấy ra một cây châm ghim vào cái chân bị gãy của ông ta. Máu lập tức ngừng chảy từ vết thương.
“Giữ cái chân gấy, lát nữa đi bệnh viện nối chân, sau này có thể đi lại bình thường”, Lâm Chính nói
Gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815352/chuong-4575.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.