“Đây là gì?”.
Lương Vệ Quốc và Lương Khánh Tùng đều nghi hoặc.
Chỉ có Lương Hổ Khiếu nhìn chằm chằm tấm lệnh bài đó, suy nghĩ một hồi lâu.
Đột nhiên ông ta như nhớ ra gì đó, khuôn mặt trở nên kích động, mặt đỏ lên, hơi thở gấp gáp giống như sắp nghẹn.
“Đây... Đây chẳng lẽ là... Soái Lệnh của long soái?”, Lương Hổ Khiếu run giọng hỏi.
“Soái Lệnh?”.
Hai người còn lại đều run rẩy.
“Phải, cháu chính là long soái của Long Quốc”. Lâm Chính bình tĩnh nói.
Trong phòng sách thoáng chốc yên tĩnh.
Ba người mở to mắt, ngơ ngác nhìn Lâm Chính. Một hồi lâu không nói nên lời.
Không biết qua bao lâu, Lương Hổ Khiếu mới run run lên tiếng.
“Cháu nói... là thật sao?”.
Lâm Chính gật đầu.
Lương Hổ Khiếu há miệng, không biết nên nói gì mới phải, nhưng trong mắt tràn ngập sự kích động và tha thiết.
“Long soái? Nhà họ Lương chúng ta xuất hiện một long soái? Nhà họ Lương chúng ta lại có long soái?”.
Lương Khánh Tùng ngửa đầu cười lớn, kích động đến mức nước mắt dâng tràn: “Ông trời ơi! Tổ tiên ơi! Mọi người nhìn thấy rồi chứ? Nhà họ Lương chúng ta xuất hiện chân long rồi!”.
“Lâm Chính! Cháu thật tài giỏi!".
Lương Vệ Quốc cũng khó mà kìm chế sự kích động trong lòng, liên tục vỗ tay.
Hai ông lão kia đã không kìm chế được, người rơi nước mắt, người reo mừng, giống như đứa trẻ thi được điểm tuyệt đối.
“Hai người bớt bớt lại, còn ra thể thống gì?”.
Lương Hổ Khiếu quay đầu nói.
Hai người ngẩn ngơ, bấy giờ mới khôi phục bình tĩnh, nhưng sự kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815280/chuong-4503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.