Số tiền của Thương Minh nhanh chóng được chuyển đến.
Lâm Chính nói Lôi Phúc đến nghiệm thu, xác nhận
không có sai sót thì sử dụng làm quân phí cho quân Bắc Cảnh.
Một trăm tỷ còn lại thì giao cho Mã Hải dùng để xây dựng quốc lộ.
Thương Minh bỏ ra số tiền lớn như vậy, Bạch Họa 'Thủy là minh chủ chắc chắn không dễ chịu là mấy.
Nhưng bây giờ bà ta đã khôi phục chức vị, không có chuyện gì quá quan trọng thì sẽ không tiếp xúc với Lâm
Chính, tránh bị người khác nghỉ ngờ.
Nhưng khi Lâm Chính về đến nhà họ Lương lại nhận được một tin từ Bạch Họa Thủy.
“Gia nhập liên minh?”. Lâm Chính nhíu mày. “Tiểu Chính! Con đang ở đâu?”.
Lúc này, trong sân nhà vang lên giọng nói của mẹ nuôi Lương Thu Yến.
Lâm Chính vội vàng đi vào, đến trước giường bệnh, nắm tay của Lương Thu Yến, cười nói: “Mẹ nuôi, con ở đây!".
Lương Thu Yến nằm trên giường, trên mặt lộ ra nụ cười hiền từ: “Con không sao thì tốt, không sao thì
“Mẹ nuôi, con thì có chuyện gì được?”.
“Lúc nãy mẹ mới nằm mơ, mơ thấy một cơn ác mộng... Thôi bỏ đi, không nói nữa, con bình an là đủ rồi”.
Lương Thu Yến nói, trên mặt tràn ngập vẻ hạnh phúc.
Bà ấy chưa bao giờ mong vinh hoa phú quý, chưa bao giờ mong quyền lợi danh vọng.
Bà ấy chỉ quan tâm đến người bên cạnh mình.
“Mẹ yên tâm, có con ở đây, dù là ai cũng sẽ không xảy ra chuyện đâu”.
Lâm Chính an ủi.
“Ừ",
“Anhl”.
Lúc này, Lương Tiểu Điệp ở ngoài cửa thò đầu vào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815279/chuong-4502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.