Đây chẳng phải sự coi thường trắng trợn đối với Đại hội hay sao? La Sát hoàn hồn lại, hàm răng bạc của cô ta như sắp bị nghiến nát.
"Khốn nạn!"
Cô ta đột nhiên đứng dậy, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Chính: "Lâm thần y! Anh thật kiêu ngạo! Thậm chí không xem Đại hội ra gì sao? Anh thực sự nghĩ rằng tôi không thể đối phó với anh sao?"
"Nếu cô nghĩ mình đủ khả năng thì có thể thử".
Lâm Chính vẻ mặt hờ hững.
"Anh! Được! Tôi muốn xem Lâm thần y Giang Thành được người đời đồn đại mạnh đến mức nào!"
Vừa dứt lời, La Sát chuẩn bị tấn công.
"La Sát đại nhân, xin hãy dừng lại!"
Càn Đồng ngay lập tức ngăn cô ta lại, mỉm cười nói: "Hai vị bớt giận, bớt giận, có chuyện gì chúng ta từ từ nói!"
"Tôi cũng muốn nói chuyện tử tế với người này, nhưng anh ta kiêu ngạo như vậy, làm gì có thành ý nói chuyện với chúng ta?”
La Sát hừ lạnh.
"Thành ý?"
Lâm Chính đứng thẳng dậy, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt La Sát và Càn Đồng, mặt không biến sắc nói: "Việc này cần thành ý như thế nào vậy? Tôi đã nói rồi, phần lớn số tiền này là chỉ phí quân sự của quân đội biên giới phía Bắc! Đó là thanh kiếm được sử dụng bởi những người lính để giết kẻ thù! Đó là áo giáp chống lại gươm đao của kẻ thù và là đan dược để chữa lành vết thương của họ! Loại tiền này có thể miễn chỉ bằng một câu “ ệ ¡ hội” của các người sao! Cô nghĩ tôi có thể đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815256/chuong-4479.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.