"Lâm minh chủ".
Một chàng trai nhảy xuống khỏi xe, chính là Sở Thu.
"Cậu Sở, sao cậu lại đến đây? Đây là..."
Tân Bách Tùng nghe tin liền chạy tới, nhìn thấy một chiếc xe tải lớn thì không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
"Tôi phụng lệnh của Lâm minh chủ, mang thảo dược đến đây".
Sở Thu cười nói, sau đó đi tới lật tấm vải bạt trên xe tải ra.
Mùi thơm lập tức tỏa ra.
Mọi người đổ dồn mắt nhìn, chỉ thấy cả chiếc xe tải đầy ắp thảo dược mới hái.
"Chủ tịch Lâm, thứ mà cậu nói đây sao?".
Mã Hải kinh ngạc hỏi.
"Đúng".
Lâm Chính gật đầu.
Tân Bách Tùng đi tới, cầm thảo dược trên xe tải lên quan sát kĩ lưỡng, sau đó đưa gần mũi ngửi. Một lát sau, khuôn mặt già nua của ông ta trở nên vô cùng đặc sắc.
"Thảo... thảo dược này là..."
"Thảo dược này làm sao?”".
Mã Hải vội hỏi.
"Trời ơi, đây là cỏ Lạc Già! Là cỏ Lạc Già đấy!".
Tân Bách Tùng kích động đến mức toàn thân run rẩy.
"Cỏ Lạc Già?".
Hình như Mã Hải từng nghe thấy cái tên này, ông ta suy nghĩ một lát, rồi kinh ngạc nói: "Tôi nhớ hình như đây. là thảo dược quý hiếm 90 nghìn tệ một lượng đúng không?".
“Đúng, 90 nghìn tệ một lượng, giá cao mà khó mual".
"Tất cả... đều là cỏ Lạc Già?".
Mã Hải nhìn chiếc xe tải chất đầy thảo dược, ngây người hỏi.
"Đúng! Thứ này đắt lắm sao? Vực Diệt Vong chúng tôi có đây!".
Sở Thu nói với vẻ khó hiểu. "Có đầy?".
"Khoan đã, cậu nói cái gì? Cái này được chở từ vực Diệt Vong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815201/chuong-4424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.