Lâm Chính chắp tay đứng ở trên đỉnh núi nhìn Diệp Viêm bên dưới.
Một mái tóc bạc trắng tung bay trong gió. Anh không phải là tu sĩ cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
Nhưng hào quang tỏa ra từ anh lúc này dường như không thua kém gì cảnh giới Lục Địa Thần Tiên.
"Hóa ra là mày!"
Diệp Viêm gật đầu, thờ ơ nói: "Tao cũng đã đoán trước như vậy, mày làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như thế này! Với cách trả thù của mày, nhất định sẽ nhân cơ
hội này để tấn công tao, tránh phiền phức sau này!"
"Biết vậy là tốt rồi!"
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Diệp Viêm! Tuy mày đã trở thành Lục Địa Thần Tiên, nhưng đây cũng không phải là lý do khiến tao chạy trốn. Hai chúng ta sau cùng kiểu gì cũng có một người phải từ biệt thế giới này trước, hiện tại phải xem là tao hay là mày!"
"Điều gì đã khiến mày tự tin như vậy?" Diệp Viêm bật cười thành tiếng: 'Là chút dũng khí nực cười của mày sao? Hay là vận khí hơn người của mày? Không thấy dưới chân tao lúc này là ai sao?”
Nói rồi, hắn hơi dùng sức.
"Á...
Hạo Thiên đau đớn đến nỗi toàn thân kịch liệt run rẩy, đầu sắp biến dạng đến nơi.
Ai mà ngờ được vị bá chủ hàng đầu vực Diệt Vong này lại có kết cục thê thảm như vậy! "Mày chỉ là một kẻ tầm thường, loài sâu bọ không đáng nhắc tới. Nếu không phải vì may mắn thì mày sớm đã trở thành bộ xương khô treo trong nhà tao rồi! Nhưng. mày hết lần này đến lần khác khiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815159/chuong-4382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.