Vùi! Vù! Vùi Vù...
Hồng Mông Long Châm rơi xuống mãnh liệt, gần như cả cây châm đâm vào trong cơ thể Đoạn Thiên Tường.
Cả người Đoạn Thiên Tường không khỏi co giật, nhưng ông ta không hề hoảng loạn, trên mặt nở nụ cười cuồng vọng.
“Ha ha ha ha ha, cậu nghĩ hạ độc tôi là có thể ép tôi giao ra sao? Tôi nói cho cậu biết, sự giày vò mà tôi phải chịu mãi mãi cậu cũng không tưởng tượng được, dựa vào thủ đoạn của cậu mà bắt tôi nghe theo? Năm mơ. giữa ban ngày! Ha ha ha ha....
Ông ta cười điên cuồng, đã coi thường cái chết. Ông ta biết mình chắc chắn không thể thắng Lâm Chính. Nếu Lâm Chính không nghe theo ông ta thì chỉ đành bắt Lâm Chính chôn chung với mình.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm đến Đoạn Thiên 'Tường, mà là tiếp tục chăm chú châm cứu.
Không lâu sau, tất cả Hồng Mông Long Châm đều đâm vào cơ thể Đoạn Thiên Tường.
Lâm Chính chuyên chú, cực kỳ nghiêm túc, cẩn thận rút Hồng Mông Long Châm đâm vào trong cơ thể ông ta trước nhất ra, đặt trước mắt quan sát kỹ càng.
Cứ qua mấy chục giây lại rút ra một châm, quan sát kỹ càng.
Chuyện này khiến Đoạn Thiên Tường không hiểu nổi.
“Cậu đang làm gì vậy?”.
Đoạn Thiên Tường nghiêm túc hỏi.
“Giải độc”. Lâm Chính nói.
“Giải độc? Cậu đang đùa à? Tôi không phải đã nói rồi sao? Trên thiên hạ chỉ có tôi mới giải được độc này!”.
Đoạn Thiên Tường cười nhạt nói.
“Không sai, đúng là chỉ có ông mới giải độc được, không phải tôi đang dùng ông để giải độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815064/chuong-4287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.