Đất trời hóa thành màu trắng như tuyết.
Hoa Vi Vi ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trước mắt trừ màu trắng ra thì không còn màu sắc nào khác.
Cô ta không phân biệt được đây là thủ đoạn của Đoạn Thiên Tường hay là thuật pháp của Lâm Chính, chỉ cảm thấy bản thân mình vô cùng nhỏ bé giữa đất trời trắng tuyết.
Chẳng lâu sau, thế giới trắng tuyết dần dần lui đi, cảnh tượng giữa đất trời chậm rãi trở nên xinh đẹp, trời đổ mưa, những giọt mưa rơi nhẹ lên mặt Hoa Vị Vi.
Cảm giác được nhiệt độ của nước mưa, Hoa Vì Vi lại không khỏi khoan khoái kêu lên.
Thật là thoải mái, giống như bàn tay của mẹ vậy. Hoa Vi Vi mở to mắt, nhìn bầu trời trong cơn mưa.
Đây là băng cực hạn và lửa cực hạn đối chọi nhau tạo thành mưa.
Mỗi một giọt mưa nơi này đều trạn ngập năng lượng vô tận.
'Trong mắt Đoạn Thiên Tường, cảnh mưa như trút nước đó lại vô cùng lạnh lão, dù cho trái tim ông ta đã đóng kín đã lâu cũng không thể chịu nổi.
“Không thể nào... Hàn băng cực hạn của mình lại bị thằng nhóc đó làm tan chảy dễ dàng như vậy? Không thể nào... Không thể nào..”.
Đoạn Thiên Tường hét lên, giống như phát điên.
Ông ta gào thét, tay vung lên, mặt đất nứt ra một tảng băng lớn, giống như núi lớn đổ sụp đè về phía Lâm Chính.
“Chết đi cho tôi!”.
Đoạn Thiên Tường nhảy đến bên trên núi băng, một tay đè trên núi băng, không ngừng truyền hàn khí vào để ngưng kết băng sương, bảo đảm nó không tan ra. Cùng lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3815062/chuong-4285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.