Đám Tô Nhu và Ngô Thanh Xuyên hàn huyên mấy. câu.
Ngô Thanh Xuyên càng ngày càng tán thưởng Lâm Chính, vừa nói chuyện vừa không ngừng gật đầu.
Việc này khiến Tô Nhu rất tự hào.
Cô cũng không ngờ Lâm Chính lại có tài ăn nói như vậy.
Trước cửa sổ sát đất của tầng hai hội trường, một đôi mắt đang lạnh lùng nhìn về phía này.
"Không ngờ tên họ Lâm này lại ăn nói sắc bén như chỉ vài ba cậu đã khiến Trình Tử Hữu thân bại danh liệt! Hừ, xem ra anh ta cũng có chút bản lĩnh!".
Định Dương lạnh lùng lẩm bẩm, ánh mắt lạnh tanh. "Cậu chủ, cậu nhìn trúng cô bé bên kia sao?".
Một ông lão mặt rõ ở bên cạnh cúi gập người xuống, nhỏ giọng hỏi.
"Phải, đã chuẩn bị xong chưa? Nếu con khốn này đã không chịu lấy tôi, thì hôm nay kiểu gì tôi phải chơi bằng được cô ta! Nếu không cả đời này sẽ phải nuối tiếc!".
Đinh Dương lạnh lùng nói.
"Cậu chủ, đã chuẩn bị xong rồi, nhưng lão nô nghĩ, nếu cậu thích cô gái này thật lòng thì vẫn có thể đưa cô ta về nhà họ Đinh".
Ông lão khàn giọng nói.
Định Dương hơi nhíu mày, ngoảnh sang nói: "Cô gái này đã lấy chồng, chẳng khác nào đôi giày rách, ông bảo Đinh Dương tôi lấy một đôi giày rách? Cho dù tôi đồng ý thì bố mẹ tôi cũng phản đối!".
Ông lão nghe thấy thế thì lắc đầu: "Cậu chủ, cậu nhầm rồi! Cô gái này không phải giày rách, ngược lại, cô ta còn là gái trinh".
"Cái gì?".
Đỉnh Dương kinh ngạc, trợn tròn mắt: "Ông không nhìn nhầm chứ?”".
"Lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814999/chuong-4222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.