“Hả?”.
Mọi người kinh hãi.
“Cần phải có người qua đó dập lửa, không thì lửa càng lúc càng mạnh, tàu chiến của chúng ta sẽ bị đánh chìm!”, một người hét lên.
“Thiết bị tự động dập lửa của chúng ta đâu?”.
Cổ Cương tóm lấy người đó, hét lên.
“Thủ trưởng, thiết bị tự động dập lửa của chúng ta đã bị trục trặc lúc sét đánh, nhân viên kỹ thuật đang sửa, trong thời gian ngắn không khởi động được!", người đó muốn khóc.
“Các cậu....
Cổ Cương tức giận nhưng không làm được gì.
Ông ta nhìn chằm chăm bọn họ, đột nhiên lấy bình chữa cháy từ trên tường xuống, định lao ra ngoài.
“Thủ trưởng, ông làm gì vậy?”. “Để tôi đi, thủ trưởng!”. “Thủ trưởng phải ở lại đây chỉ huy!".
Mọi người vội vàng ngăn Cổ Cương lại, sốt ruột hét lên
“Các cậu có nhiệm vụ của các cậu! Mỗi người lo việc của mình, mau chóng lái tàu thoát ra khỏi đây, để tôi đi dập lửa!”.
Cổ Cương nói.
“Thủ trưởng!”.
“Không được! Tuyệt đối không được!”.
“Thủ trưởng đi thì nguy hiểm quá, để chúng tôi đi đi”.
“Ngu ngốc! Các cậu đi thì không nguy hiểm sao? Mau tránh ra cho tôi! Ai không tránh, coi chừng tôi đánh các cậu!"”.
Cổ Cương nổi giận mảng chửi, hai mắt đỏ lên, còn làm bộ dạng như sắp đánh nhau.
Dù là vậy vẫn không có hiệu quả, hai bên tranh chấp không thôi.
Giờ phút này, thái độ mọi người cực kỳ kiên quyết, không để ông ta đi.
Cổ Cương không nhịn nổi nữa, vừa định nổi cáu thì một người trên tàu la lên: “Lửa tắt rồi!".
“Cái gì?”.
Đám người Cổ Cương sửng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814825/chuong-4048.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.